Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời

Chương 22

Tuy rằng đan dược phẩm cấp bình thường có hiệu quả không tệ, nhưng đối với tu vi thì chỉ dừng ở Ngưng Khí thất kỳ như nàng, dược lực bên trong sẽ va chạm với kinh mạch, do đó tạo thành ảnh hưởng. Nhưng đan dược này lại hoàn toàn không có tác dụng phụ, phẩm chất của nó tất nhiên không thấp!

“A, Lâu công tử, huynh cho ta đan dược này thuộc cấp bậc gì vậy, còn không?” Nàng quay đầu lại, ánh mắt tựa như một con cẩu nhìn thấy miếng xương, mắt trông mong nhìn chằm chằm.

Đại khái là lời nói của nàng quá mức mong đợi, Lâu Quân Độ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn nàng một cái, giọng nói thanh lãnh: “Ngươi không có đan hỏa, cũng không có đan phương, dù ta cho ngươi đan dược ngươi cũng không luyện chế ra được.”

“...”

Khúc Khuynh Mặc bị nói vậy làm cho nghẹn họng, nàng còn còn chưa nói nàng muốn luyện đan mà…

Từ khi biết được sự tồn tại của đan dược, Khúc Khuynh Mặc đã luôn tò mò hiếu kì. Nhưng khi đó Khúc Trạch nói với nàng, thể chất của nàng không thể sản sinh ra được đan hỏa để luyện chế đan dược, thêm cả việc không có đạo sư dẫn đường chỉ lối, nàng lại nhanh chóng từ bỏ phương hướng này.

Dù sao với y thuật của nàng, cho dù không biết cách luyện chế đan dược, nhưng cũng có thể luyện ra được dược liệu có dược lực để chế thành dược hoàn, lấy nó thay thế đan dược cũng không tồi. Một khi đã quyết định như vậy, nàng nên phát triển lĩnh vực chuyên nghiệp bản thân am hiểu, nói không chừng còn có thể lợi hại hơn đan dược thì sao!

“Ta cũng chưa nói muốn luyện chế đan dược, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.” Khúc Khuynh Mặc sờ mũi, lại nhanh chóng khôi phục lại, nàng quay đầu, nghĩ tới hắc bào nhân kia đã sớm đi ra ngoài, lại ngẩng đầu nhìn đỉnh huyệt động.

Ánh mắt nàng xoay chuyển, lại lần nữa cười rộ lên, xán lạn đầy vui vẻ: “Lâu công tử, huynh từng nói, trong vòng ba tháng mà ta không chữa trị được thương tật của huynh, thì ta phải dùng tính mạng bản thân bồi thường đúng không? Vậy huynh cho ta thời gian ba tháng, huynh cũng phải bảo hộ ta, để tính mạng ta không gặp nguy hiểm, đúng không?”

Lâu Quân Độ liếc nhìn nàng một cái, thần sắc nhạt nhẽo.

Ý cười của Khúc Khuynh Mặc hơi dừng lại, nhưng một lần nữa cười xán lạn hơn: “Ta nói là, nếu trong ba tháng này ta xảy ra bất trắc gì, làm thế nào để chữa bệnh cho huynh? Cho nên.”

“Trọng điểm.” Lâu Quân Độ nâng mắt.

“Được rồi, ta cứ việc nói thẳng. Hắc bào nhân hồi này là tử địch của ta, một khi ta ra khỏi huyệt động này, hắn nhất định sẽ bám riết tìm ta gây phiền toái, huynh nếu có thể giúp ta giải quyết sự vụ này, ta cũng có thể càng thêm chuyên tâm mà cho huynh chữa trị đúng không?’ Khúc Khynh Mặc cười, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

Lâu Quân Độ nhìn nàng trong chốc lát, trực tiếp đứng lên, "Có ta ở đây, hắn không gây thương tổn ngươi.’

Chưa nói sẽ giúp nàng gϊếŧ người.

Khúc Khuynh Mặc nâng mày, trên mặt tiếp tục nở nụ cười: "Lâu công tử nói như vậy ta đủ an tâm rồi, vậy hiện tại chúng ta trực tiếp đi ra ngoài hay chờ đến hừng đông?’

Nàng nói đến đây, nhíu mày lại, ngữ khí có chút rối rắm: "Nếu chờ đến hừng đông, cái động này cũng không biết rõ là động gì, lúc trước có Linh Xà, cũng không biết còn có các loài vật khác tồn tại, không biết có hay không.”

Lâu Quân Độ ngồi bên cạnh, nghe lời nàng nói mà phiền, vươn tay bắt lấy nàng.

"Ai?” Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc ngước lên, còn chưa kịp phản ứng cùng phòng bị, thân hình lại đột nhiên bị nâng lên, ngay sau đó, nàng đã đứng ở dưới bầu trời đêm, đỉnh đầu không có bất kì vật nào ngăn cản.

Nàng sửng sốt, theo bản năng nhìn hai bên xung quanh, thực mau đã nhìn thấy phía chân trái là thâm động cách đây không xa, bên trong chính là cái động hồi nãy bọn họ ngồi trong nói chuyện!

Khúc Khuynh Mặc chớp chớp mí mắt, lặng lẽ liếc người bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt Lâu Quân Độ có chút tái nhợt, không có một chút biến hóa gì khác, cảm nhận về hắn lại có sự thay đổi.