“Ầm!” Tiếng va đập truyền đến, Khúc Khuynh Mặc chỉ cảm thấy toàn bộ lưng nàng cũng sắp nứt ra, đau đến mức sắc mặt nàng vặn vẹo.
"Hừ, ngươi còn muốn trốn thoát nữa, phải không?" Hắc bào nhân cũng đi lên bờ, ánh mắt dừng lại trên cơ thể một người khác.
Khúc Khuynh Mặc cũng cảm nhận được sự khác biệt của người trong lòng.
Bọn họ đi lên từ trong nước, cả người đều ướt sũng, nhìn qua chật vật không chịu nổi nhưng nam nhân ngã trên người nàng lại vô cùng sạch sẽ, dường như chưa từng xuống nước, không hề ẩm ướt.
Không chỉ như vậy, quần áo hắn mặc vốn bị máu tươi ngâm đến nỗi không nhìn ra bộ dáng ban đầu mà lúc này vừa đi ra từ trong nước, giống như vừa mới thay quần áo mới, không hề bị vấy bẩn!
Lợi hại thật sự, bộ trang phục này không chỉ chống thấm nước, mà còn có thể tự động loại bỏ vết bẩn sao?
“Thất Hải Kiều!” Hắc bào nhân kinh ngạc hô to, trong mắt ông ta là vẻ khó tin, "Thất Hải Kiều cũng có thể làm áo mặc!” Khúc Khuynh Mặc cũng ngây người.
Lúc trước nàng đã nhìn ra quần áo này là loại vải không bình thường, nhưng thật sự nàng không ngờ đó lại là thứ trong truyền thuyết, khó trách có thể vào nước mà không ướt.
Trong khi hai người bọn họ còn đang kinh ngạc thì người hôn mê ho khan rồi từ từ mở mắt ra.
Vẫn là con ngươi màu hổ phách như thuỷ tinh giống như ánh sáng rực rỡ của mặt trời loé lên hào quang.
Sắc mặt hắc bào nhân hơi biến đổi, dưới chân lặng lẽ lui ra nửa bước, cơ bắp toàn thân ông ta căng thẳng, dường như đã tính toán thời gian chạy trốn thật tốt rồi.
Khúc Khuynh Mặc nhạy bén nhận ra điểm này, con ngươi nàng lướt qua, không đợi nam nhân tỉnh lại nói chuyện, hoặc là lần thứ hai khinh miệt nhắm mắt ngủ, mở miệng chính là một chuỗi lời nói: "Ôi, công tử, huynh cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau hay không, có nghiêm trọng không, đều là ta không tốt, không bảo vệ tốt cho huynh, huynh cũng đừng ngủ nữa, ta lập tức..."
“Câm miệng lại!” Lâu Quân Độ khẽ quát một tiếng, con ngươi lại liếc qua, mơ hồ hiện lên sát khí, đôi môi mỏng khẽ vén lên, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ồn ào!” Tất cả lời nói của Khúc Khuynh Mặc nhất thời im bặt.
Xung quanh yên tĩnh lại, chỉ có tiếng giọt nước rơi vào đầm vang lên tí tách.
Cuối cùng người nằm ở đó cũng hài lòng nhắm mắt lại, hắn còn không cho nàng một cái liếc mắt.
Khúc Khuynh Mặc hiếm khi cảm thấy xấu hổ như vậy, đối diện với nguy cơ mà nàng còn quên phản ứng.
Cũng may hắc bào nhân phía sau cũng bị sặc nước, hắn nhíu mày như có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút cố kỵ không dám mở miệng.
"Đây là chỗ nào.” Ngay khi Khúc Khuynh Mặc không biết nên làm gì bây giờ thì lần thứ hai, giọng nói đạm bạc, lạnh lùng lại truyền đến.
Trong lòng Khúc Khuynh Mặc vui mừng khôn xiết, nàng không cần suy nghĩ đã mở miệng: "Đây là..."
Lời vừa nói ra thì nàng nhớ tới chuyện bị không gian phù lục phản phệ hút đi, giọng nói cũng dừng lại, vẻ mặt mơ hồ đánh giá chỗ xa lạ này.
Ngay sau đó, khóe mắt của nàng liếc nhìn hắc bào nhân, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nàng bày ra khuôn mặt ngu ngơ rồi ném câu hỏi qua: "Đúng rồi, đây là nơi nào?”
"Làm sao ta biết đây là chỗ nào, lúc trước không phải ngươi dùng bùa chú đưa ta tới đây sao?” Hắc bào nhân lo lắng, ông ta cũng không ngờ Khúc Khuynh Mặc lại có thể ném vấn đề này cho mình chỉ trong nháy mắt.
Làm sao ông ta biết đây là nơi nào, cũng không phải ông ta tạo ra hắc động này.
"Là ngươi muốn ra tay với ta, cho nên ta mới vận dụng không gian phù lục để chạy trốn! Xem bộ dáng hung dữ của ngươi đi, nhìn qua đã biết không có ý tốt, chẳng lẽ ta còn muốn bắt ngươi đi cùng. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi đã không biết đây là nơi nào, mà ngay cả công tử cũng bị rơi xuống theo!” Khúc Khuynh Mặc nói thẳng ra một tràng dài, đổ hết mọi tội lỗi cho ông ta gánh.