Đúng vậy, chính là bộ dáng lười biếng, dường như vừa rồi là hắn thưởng cho nàng một cái nhìn.
Khúc Khuynh Mặc mơ hồ trong nháy mắt .
“Này, là ta cứu huynh đó!” Nàng vô thức hét lên.
Vừa nói ra, nàng lại phát hiện lời này có ý kể công, trên mặt nàng thay đổi thành vẻ vô hại, dịu dàng cười nhạt, "Không biết quý danh của công tử là gì? Huynh bị thương như vậy, có cần ta đưa huynh đến y quán không?” Nam nhân không nhúc nhích, không biết là lại hôn mê hay là lười nghe nàng nói chuyện.
Khúc Khuynh Mặc đợi một lát, nàng nhẹ nhàng đẩy xuống làm cho đầu hắn nghiêng sang một bên, thật sự đã hôn mê.
“...”
Trong nháy mắt, Khúc Khuynh Mặc ngơ ngác, tất cả bất đắc dĩ đều hóa thành thở dài.
Đối phương kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng nàng cũng không thể bỏ người ở đây chờ chết như vậy chứ?
Cẩn thận kéo hắn cõng lên lưng, Khúc Khuynh Mặc mới bước ra một bước, phía sau bỗng nhiên có một luồng thần thức, đột nhiên khóa thân hình của nàng lại!
"Tìm được rồi!” Một tiếng vừa hô lên, đã có bóng người từ xa nhảy vọt tới.
Khúc Khuynh Mặc không ngờ hắc bào nhân đi sẽ trở về, nàng không kịp kinh ngạc, theo bản năng lấy ra bùa chú muốn dùng linh lực mở ra không gian chạy trốn.
“Ngươi còn trốn đi đâu!” Một tiếng giận dữ quát lên như sấm sét bổ xuống trong bầu trời, rõ ràng vang lên bên tai!
Khúc Khuynh Mặc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, động tác chậm lại nửa giây.
Chỉ trong nửa giây, hắc bào nhân đã tới gần, bàn tay to vυ't qua một cái!
Sức hấp dẫn thật lớn mãnh liệt hút cả Khúc Khuynh Mặc cùng người trên lưng nàng qua!
"A!”
Khúc Khuynh Mặc cả kinh hô lên, không gian đã hình thành nhưng linh lực lại bị ngăn cản, bùa chú phát ra một âm thanh nhẹ vang lên, nó vẫn còn cháy.
“Tệ quá!”
Không gian mở ra, đột nhiên có một cái động tối đen hút nàng vào đó.
“Còn muốn chạy!” Hắc bào nhân tức giận quát bên tai vang lên, Khúc Khuynh Mặc chỉ cảm giác được một trận rung chuyển đất trời, cổ tay nàng căng thẳng lại bị ai kéo xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Bùm! Bùm! Bùm!” Ba tiếng rơi xuống nước lần lượt vang lên.
Nước hồ lạnh lẽo bao lấy nàng, cảm giác ngột ngạt cũng kéo theo sau đó, Khúc Khuynh Mặc xoay người bơi về phía mặt nước như một con cá.
"Phù..." Nàng chui lên từ trong nước, bên cạnh "phốc” một tiếng, cũng có một người xuất hiện.
Nam nhân mặc đồ đen, tất nhiên chính là hắc bào nhân đuổi gϊếŧ nàng!
Khúc Khuynh Mặc vừa thấy, trong lòng đã biết vừa rồi không gian phù lục phát hiện có vấn đề, người này cũng bị hút vào theo. Nàng rùng mình rồi mạnh mẽ lặn xuống nước.
“Hừ, muốn chạy sao!” Hắc bào nhân cười lạnh, ông ta cũng lặn xuống theo nàng.
Mặt nước chung quanh trong suốt, Khúc Khuynh Mặc mới lặn xuống đã nhìn thấy có một luồng đỏ tươi tản ra trong nước, giống như mực đỏ loang ra trong chất lỏng, mà nguồn gây ra thứ màu đỏ trôi nổi đó lại chính là nam nhân lúc trước Khúc Khuynh Mặc cứu!
Ba ngàn sợi tóc đen lướt qua gò má hắn, dần dần lộ ra lông mày rậm tuấn tú cùng với lông mi dài cong xuống. Ánh sáng trên mặt nước dập dềnh làm cho gương mặt hắn càng rõ ràng hơn, giống như một vị thần.
Khúc Khuynh Mặc cắn răng, nín thở bơi về phía nam nhân đó, nàng nắm lấy tay hắn, còn chưa kịp dùng sức kéo thì bả vai đột nhiên nặng nề, một lực lượng lớn kéo nàng về phía sau.
“Ào ào!” Tiếng nước đột ngột truyền đến.
“Hừ, xem ngươi còn muốn chạy đi đâu!” Hắc bào nhân dùng sức bắt lấy Khúc Khuynh Mặc ném về phía bờ.
Khúc Khuynh Mặc gắt gao lôi kéo người bị thương lại, cho dù trọng lượng của hai người cũng không chống đỡ được sức lực của hắc bào nhân đó, cho nên hắn cũng bị ném về phía bờ một cách dễ dàng!
Những tảng đá trên bờ gồ ghề, mặt nước phản chiếu mờ ảo.
Hai người bị ném lên bờ, khi thấy sắp đυ.ng phải tảng đá, trong lòng Khúc Khuynh Mặc hoảng loạn, nàng chắn phía sau nam nhân ấy, che chở hắn trong lòng.