Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 7.1: Bây giờ, chúng ta là bạn

Thưởng Nam chạy xuống lầu.

Đã hơn một giờ trôi qua, tòa nhà giảng dạy gần như vắng lặng, chỉ còn vài ba phòng học còn sáng đèn, hành lang trống trải, tiếng bước chân vang vọng.

Lần này khi chạy xuống lầu, cậu không gặp phải bất kỳ sự cố nào.

Con bướm trắng bay vòng quanh Thưởng Nam trên sân thượng vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp lại vào túi áo khoác của cậu.

Ngu Tri Bạch vẫn đứng ở nơi mà Thưởng Nam đã nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên, ngay trước lối ra của tòa nhà giảng dạy.

Không khí lạnh buốt tràn vào khí quản, thấm vào phổi, làm cậu cảm thấy tức ngực đến phát đau, nhưng Thưởng Nam không để tâm quá nhiều, cậu chạy thẳng đến trước mặt Ngu Tri Bạch, dừng lại, thở dốc một lúc rồi khẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Ánh mắt Ngu Tri Bạch sâu thẳm, đen nhánh hơn cả màn đêm, chăm chú nhìn Thưởng Nam không chớp mắt, nhưng trong cái nhìn ấy vẫn hiện lên sự dịu dàng.

Khí lạnh toả ra từ hơi thở che đi tầm mắt không vui của Thưởng Nam, cậu không vui, đã thế chữ không vui còn hiện rõ trên mặt, cậu không hề giấu giếm điều đó trước mặt quái vật, bởi vì chưa chắc cậu đã hiểu được.

Cũng chưa chắc chấp nhận được.

Thưởng Nam lấy con bướm ấy ra khỏi túi, đưa đến trước mặt Ngu Tri Bạch, từ từ mở tay ra, con bướm trắng vừa cất cánh ngăn cản cậu bước tới kia, giờ đây đã trở lại là một con bướm giấy, lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay cậu.

Sự im lặng bao trùm giữa hai người.

Thưởng Nam cảm thấy ngón tay mình đã bị đông cứng, cậu quay đầu nhìn lại sân thượng nơi mình vừa đứng, cao sáu tầng, vươn cao trong màn đêm tối mịt mờ.

"Cậu hy vọng tôi rơi xuống từ sân thượng phải không?"

Phản ứng của Ngu Tri Bạch vẫn bình tĩnh và ôn hoà: "Tớ sẽ không để cậu rơi xuống đâu." Anh ta khẽ nhếch môi, lúc này Thưởng Nam mới để ý, xung quanh tĩnh lặng, tâm trí tập trung cao độ, nụ cười của Ngu Tri Bạch trông có phần… công thức hóa.

"Nhưng tôi có thể, có thể… sẽ… rơi xuống." Thưởng Nam đưa tay chỉ về phía không xa bên cạnh: "Nếu tôi rơi xuống, tôi sẽ rơi vào chỗ kia, tan tành."

Thưởng Nam nghĩ, hẳn là Ngu Tri Bạch cũng hiểu, cậu ta thực sự không có ý định lấy mạng mình, nhưng đồng thời, Ngu Tri Bạch cũng không đùa cợt với cậu.

Hình ảnh Ngu Tri Bạch bị bạo hành vẫn hiện rõ trước mắt cậu.

Ống thép đập gãy xương, thân hình co rúm run lẩy bẩy, gáy và cổ tay yếu ớt lộ ra trong không khí lạnh thấu xương. Trên má cậu ta bị đóng hai chữ "kỹ nữ", hai chữ đó, Thưởng Nam nghĩ, chắc là nói về Ngu Xá.

"Con bướm tớ tặng cậu." Ngu Tri Bạch cười khẽ: "Có thể là món quà, cũng có thể là vật tế. Bạn học Thưởng Nam, chẳng phải các cậu rất thích làm bài kiểm tra sao? Tớ, cũng muốn thử kiểm tra cậu."

Nó không còn che giấu bản chất tàn nhẫn và tự mãn của mình trước mặt Thưởng Nam nữa.

Chưa bao giờ có con người nào mang lòng tốt đến gần nó, ở nhà chỉ có Ngu Tiểu Vũ, cũng là một người giấy như nó, còn bà cụ Ngu thì đã già, mỗi ngày đều mơ màng tỉnh giấc rồi lại mơ màng ngủ.

Nó phải sống như con người, học tập, ngủ, ăn, thường xuyên phải chịu đựng sự ác ý từ con người, ví như Lỗ Dương, ví như mẹ của Thưởng Nam.

Nó không sợ hãi khi Thưởng Nam đến gần, không chỉ Thưởng Nam, nó không sợ bất kỳ con người nào.

Con người là một loài sinh vật càng giống một vỏ rỗng hơn cả người giấy.

Nhưng khi đối diện với Thưởng Nam lúc này, nó cảm thấy lạ lẫm, bởi vì Thưởng Nam là một con người khác biệt.

Thưởng Nam chọn tiến về phía trước, chứ không phải lùi lại, vì vậy, con bướm không phải là vật tế, nó trở thành một món quà trang trọng đến từ quái vật.

[14: Tôi đã nói rồi, nó đang thử thách cậu đấy, nếu lúc đó cậu bước lùi lại, con bướm đó sẽ trở thành vật tế nó dành đưa tiễn cậu đến cõi chết. Một câu "kết bạn" của cậu, nó đã khắc sâu vào lòng, cũng tiến hành một buổi nghi thức, rất rõ ràng, nghi thức đã thành công.]

[14: Nam Nam, nó chính thức chấp nhận cậu rồi.]

Thưởng Nam ném con bướm về phía ngực Ngu Tri Bạch: "Trả lại cho cậu."

Nói xong, cậu đeo cặp sách lên vai, đi về phía cổng trường, sau lưng không có tiếng bước chân, Ngu Tri Bạch không đuổi theo, nhưng cậu ta vẫn nhìn cậu chăm chú.

Ngu Tri Bạch không bắt lấy con bướm giấy mà Thưởng Nam ném qua, cũng không cúi người nhặt lên, khi Thưởng Nam sắp rời khỏi cổng trường, con bướm vỗ cánh vài lần, bay về phía Thưởng Nam.

-

Ngu Tiểu Vũ cầm đèn chờ Ngu Tri Bạch rất lâu, rất lâu. Cô ngồi xổm ở cuối hành lang, đầu gối đã bị in hằn vết gấp. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô đứng dậy, vỗ mạnh vào đầu gối, muốn xóa đi vết gấp kia.

Cô vẫn vô thức nhìn vào phía sau Ngu Tri Bạch: "Tiểu Cẩu lại không về nhà sao?"

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên hành lang cũ kỹ chật hẹp.

Khuôn mặt Ngu Tri Bạch chìm trong bóng tối, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng, giống hệt Ngu Tiểu Vũ, chỉ có điều, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.

"Đồ ăn bà ngoại nấu, tệ lắm luôn." Ngu Tiểu Vũ vừa đi vừa nói, cô nhìn Ngu Tri Bạch từ phía bên cạnh: "Tiểu Bạch, hình như tâm trạng của anh rất tốt."

Ngu Tri Bạch không trả lời cô, cô cũng không nói thêm.

Bà ngoại đã không còn đủ sức để làm người giấy nữa. Cô, Tiểu Cẩu và những người giấy khác đều sống nhờ vào Ngu Tri Bạch. Ngu Tri Bạch không cho chúng nó gọi cậu ta là chủ nhân. Họ không giống Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là người giấy chính tông, được che giấu kỹ lưỡng, con người rất khó phát hiện ra thân phận của cậu ta, còn chúng nó, chỉ cần gió thổi qua cũng có thể tan biến.

Tiểu Cẩu, cô, và những người giấy khác, lại không giống nhau.

Bà ngoại nói, Ngu Tri Bạch đầy oán khí, nhất định phải có một vật chứa đựng để lưu trữ và mang theo những oán khí kia. Vật đó không thể có tư duy riêng, không thể có ý nghĩ của mình, chỉ đơn thuần là công cụ của Ngu Tri Bạch, vậy nên, Tiểu Cẩu đã xuất hiện.

Ngu Tiểu Vũ rất ghen tị với Tiểu Cẩu, bởi vì cô không thể cùng Ngu Tri Bạch đến trường mỗi ngày, nhưng Tiểu Cẩu thì có thể.