Thiếu niên trắng trẻo nội tâm mà lại e dè, như chú hải âu trắng đỗ lại bờ biển để nghỉ ngơi.
Mấy nam sinh từ góc quẹo bước ra, trong tay cầm ống thép dài như cánh tay. Thưởng Nam còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì ống thép đã vung lên, quật mạnh vào cánh tay trái của Ngu Tri Bạch. Theo tiếng vang, Ngu Tri Bạch bị đẩy ngã, tay phải ôm lấy cánh tay trái bị thương, ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua đám người trước mặt, rơi trên gương mặt Thưởng Nam.
Thưởng Nam khó khăn lắm mới chống tay vào lan can đứng dậy được, eo của cậu đã bị đập vào bậc thang, chắc chắn sẽ bầm tím một mảng lớn.
"Cậu ta từng bị xé nát tất cả sách vở."
"Cậu ta từng bị gãy tay."
14 đã nói với cậu về những chuyện mà Ngu Tri Bạch đã trải qua. Cho dù chỉ là một người giấy, dù cậu ta không cảm nhận được nỗi đau khi gãy tay, nhưng việc bị bắt nạt là một hành động có thật.
Ống thép không ngừng được vung lên, liên tục đập vào cánh tay trái của Ngu Tri Bạch.
Âm thanh rơi trên cơ thể, không giống như rơi trên da thịt con người, mà giống như đập vào một thứ nào đó rỗng ruột, rất giòn, rất vang.
"Bốp!"
"Bốp!"
Người ra tay là Lỗ Dương, ngũ quan của Lỗ Dương được tạo nên rất cẩu thả, đôi mắt không đều nhau, lỗ mũi mở to như trâu nước, khóe miệng rách toạc, lộ ra khoang miệng đỏ thẫm.
Thưởng Nam nhìn rõ diện mạo của Lỗ Dương, từng sợi lông trên người cậu đều dựng đứng cả lên.
Ngu Tri Bạch vẫn luôn dõi theo Thưởng Nam, bình tĩnh, ôn hòa.
Thưởng Nam ổn định tâm thần, gần như không chút do dự, mấy bước lao xuống cầu thang, nắm lấy cổ áo của Lỗ Dương kéo ngược về phía sau, cảm giác trọng lượng trên tay cậu nhẹ bẫng đến bất ngờ, chỉ một cái vung tay nhẹ, Lỗ Dương đã bị cậu hất bay, cứng ngắc lăn xuống cầu thang.
Thưởng Nam nhìn xuống tay mình, từ từ nhìn về phía dưới, thấy Lỗ Dương nằm úp mặt xuống đất, không hề động đậy, toàn thân lạnh ngắt.
Chỉ… thế thôi sao?
Thưởng Nam chưa kịp hoàn hồn, Lỗ Dương vốn đã không còn động đậy lại chậm rãi bò dậy, trong tay gã cầm một con dao, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Gã xoay người, tay nắm chặt đầu của Ngu Tri Bạch, lưỡi dao lướt sát da đầu của Ngu Tri Bạch, từ trước ra sau, từ sau ra trước, Ngu Tri Bạch ngửa đầu, ngón tay bấu chặt cổ tay của Lỗ Dương, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thưởng Nam đứng trên bậc thang.
Thưởng Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mồ hôi đã thấm ướt lưng cậu, từng cơn lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng.
Cậu không biết đây là trò đùa ác ý của quái vật hay cậu đang mắc phải ảo giác trong thế giới này, dưới ánh mắt của Ngu Tri Bạch, tâm trí cậu rối loạn không thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Ngu Tri Bạch đột nhiên kêu lên một tiếng, lưỡi dao biến đổi màu sắc, trở thành màu đỏ rực sau khi bị nung cháy ở nhiệt độ cao —— Lỗ Dương dí chặt lưỡi dao đã bị nung đỏ ấy vào bên má trái của Ngu Tri Bạch, từng làn khói trắng bốc lên, đôi chân của Ngu Tri Bạch quằn quại đau đớn trên mặt đất, trong mũi Thưởng Nam xuất hiện mùi thịt bị thiêu cháy.
Thưởng Nam hoàn toàn sững sờ.
Thực tế đến mức hoàn toàn không giống như ảo cảnh.
[14: Nó đang bắt cậu nhìn, nhìn những gì nó đã trải qua, chính là những điều tôi đã nói với cậu lúc đầu.]
Lỗ Dương và đồng bọn càn rỡ rời đi, tiếng bước chân loạn xạ và ngông cuồng, không một ai trong bọn họ nhìn thấy Thưởng Nam, chỉ có Ngu Tri Bạch vẫn bình tĩnh dõi theo cậu.
Tiếng đồng dao du dương kỳ lạ lại vang lên bên tai qua loa phát thanh, người trong hành lang cũng dần đông đúc hơn, nhưng Ngu Tri Bạch co rúm lại ở góc tường, tựa như vô hình trong mắt mọi người, không ai nhìn thấy cậu ta, cũng không ai dừng bước vì cậu ta.
Giữa những bước chân hối hả, Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam với ánh mắt đầy bi thương: "Cậu có thể ôm tớ một cái được không?"
Thưởng Nam đứng ở góc quẹo, nơi Ngu Tri Bạch đang đứng không có ánh đèn sáng sủa, một cơn gió lướt qua, mái tóc của cậu ta đã bị cạo trọc, cánh tay trái buông thõng vô lực bên hông, trên gương mặt xanh tím đan xen, nửa bên má trái bị thiêu cháy, trở thành một khối đỏ tươi mờ mịt, lờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ "kỹ nữ" in hằn trên đó. Chiếm gần nửa gương mặt của Ngu Tri Bạch.
"Ôm tớ đi." Nó bụm mặt, thấp giọng nức nở đầy bi ai.
"Bạn học Thưởng Nam, xin cậu, hãy ôm tớ."
Lòng bàn tay Thưởng Nam đầy mồ hôi, cậu cắn chặt răng, đang chuẩn bị bước tới thì đột nhiên một bóng trắng lóe lên trước mắt cậu, cậu nhìn theo bóng trắng đó, thì ra là một con bướm trắng chỉ bằng lòng bàn tay, nó bay lượn trước mặt Thưởng Nam.
Một làn gió mát lướt qua, tiếng đồng dao quái dị bên tai biến mất, những gương mặt cứng đờ biến mất, thậm chí ngay cả Ngu Tri Bạch thời cấp hai mình đầy vết thương và hành lang u ám hỗn loạn cũng cùng nhau biến mất.
Thưởng Nam nhìn vào màn đêm vô tận trước mắt, sân thể dục với những bóng cây cao to dù mùa đông cũng không héo vàng, tiếng lá xào xạc, đèn trên sân thượng của tòa nhà giảng dạy đối diện sáng ngời chói mắt.
Thưởng Nam cúi đầu, nhịp tim và hơi thở thoáng ngừng lại, nơi cậu đang đứng làm gì phải là hành lang của tòa nhà giảng dạy, cậu đang… đứng trên sân thượng của tòa nhà ấy.
Sau khi nhận ra cảnh vật xung quanh, Thưởng Nam lập tức rời xa khỏi khu vực nguy hiểm.
Giờ tan học đã gần kết thúc, thỉnh thoảng chỉ có vài học sinh đi ra từ tòa nhà giảng dạy.
Tấm băng rôn trên tòa nhà đối diện bị gió đêm thổi bay nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dòng chữ trắng bên trên đó —— Chào mừng kỷ niệm 88 năm ngày thành lập trường, cùng viết nên chương mới trong sự phát triển.
Trên đường băng trước cửa tòa nhà, Ngu Tri Bạch mặc chiếc áo lông vũ màu đen, ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam từ xa, hốc mắt đen kịt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cậu ta mỉm cười với Thưởng Nam, nụ cười chân thành, tha thiết, đầy vẻ ôn hòa.