Xuyên Nhanh: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Quyển 1 - Chương 4.2

Hai tiếng sau, Đại Lệ Lệ xuất hiện đúng giờ trong văn phòng của Trương Tuyết Lệ, bà trang điểm nhẹ nhàng, ngồi xuống sofa với vẻ mặt điềm tĩnh, chiếc vòng ngọc trên cổ tay trông nặng nề và sang trọng, như thể nó có thể bấm gãy cổ tay của bà.

"Hôm nay mời chị đến, thật ra tôi muốn nói chuyện về vấn đề học tập của bạn học Thưởng Nam." Trương Tuyết Lệ đưa ra một tờ phân tích điểm của các môn: "Điểm các môn của bạn Thưởng Nam đều không tốt, em ấy nằm trong top cuối của lớp, nhưng tôi tình cờ phát hiện ra, Thưởng Nam rất có năng khiếu về hội họa, liệu chị có thể cân nhắc việc..."

"Chuyển ngành à?" Đại Lệ Lệ chỉ liếc qua bảng điểm của Thưởng Nam rồi nói: "Cô Trương nghĩ rằng người thừa kế duy nhất của nhà họ Thưởng chúng tôi, lại đi học mỹ thuật, có hợp lý không?"

Biểu cảm trên mặt Trương Tuyết Lệ có chút lúng túng: "Chúng tôi đều đưa ra đề nghị dựa trên tình hình của học sinh, nếu phụ huynh không đồng ý cũng không sao."

Đại Lệ Lệ dùng ngón tay ấn tờ bảng điểm của Thưởng Nam xuống bàn trà kính: "Cứ như vậy đi, sau này đừng làm phiền tôi vì những chuyện như thế này, học sinh đã giao cho nhà trường, mọi việc đều do nhà trường phụ trách."

Bà đứng lên, tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, nhanh chóng rời đi.

Một giáo viên chủ nhiệm lớp khác ở không xa chỗ họ ngồi, uống một ngụm trà nóng rồi thở dài: "Cô Trương à, cô đừng lo lắng làm gì, học sinh như Thưởng Nam chỉ đến trường cho có thôi, dù sao nhà cậu ta cũng có đủ tiền để tiêu xài suốt ba đời."

Dù là vậy, nhưng...

Đại Lệ Lệ đi dọc theo hành lang về phía cầu thang, ở góc rẽ, bà đυ.ng phải một học sinh.

Bà đi giày cao gót, suýt nữa ngã xuống, may mà được học sinh kịp thời đỡ lấy, sau khi đỡ bà đứng vững, học sinh lập tức cúi xuống nhặt những cuốn vở rơi rải rác.

"Xin lỗi." Đại Lệ Lệ đặt túi xách sang một bên, cúi xuống nhặt mấy quyển vở bay xa hơn, đưa cho nam sinh đang cúi đầu im lặng.

Nam sinh gom tất cả vở lại thành một xấp, ôm trong lòng đứng lên, khẽ rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt nói: "Không sao, cô cũng không cố ý."

Đại Lệ Lệ nhìn rõ mặt của nam sinh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bà khẽ húc bả vai vào Ngu Tri Bạch rồi bước đi trong tiếng giày cao gót.

Ngu Tri Bạch không dừng lại tại chỗ, ôm vở đi đến văn phòng giáo viên.

"Báo cáo."

"Vào đi."

Trương Tuyết Lệ vẫn rất có cảm tình với Ngu Tri Bạch, thành tích tốt, lễ phép, phẩm chất tốt, lại còn đẹp trai, học sinh như thế này, giáo viên nào cũng yêu thích.

"Là thế này, cô có một ý tưởng, muốn nói với em xem sao, nếu em đồng ý, chúng ta sẽ làm theo, nếu em không đồng ý, cô sẽ hỏi người khác." Trương Tuyết Lệ nhìn sắc mặt của Ngu Tri Bạch, cậu ta thường có tính cách tốt nhưng ít nói, ngoài việc làm lớp trưởng thì không có chức vụ nào khác, cũng ít tham gia các hoạt động của lớp, rất khó để đoán cậu ta đang nghĩ gì.

Ngu Tri Bạch mỉm cười: "Cô nói đi."

"Năm sau là thi đại học rồi, bạn Thưởng Nam là học sinh có kết quả học tập yếu nhất lớp, thân là bạn học của cậu ấy, em có thể giúp cậu ấy không? Nếu em đồng ý, cô muốn chuyển hai em ngồi cùng bàn với nhau, có điều nếu em không rảnh thì cũng chẳng sao, cô có thể tự phụ đạo cho cậu ấy." Giọng điệu của Trương Tuyết Lệ rất tốt, thường ngày cô ta nói chuyện với học sinh đều rất ôn hòa, luôn bàn bạc kỹ lưỡng.

Ngu Tri Bạch rũ mắt suy nghĩ một lúc: "Được ạ."

Trương Tuyết Lệ hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngu Tri Bạch lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng ngẫm lại, hai người ngồi cạnh nhau từ trước, có lẽ mối quan hệ hằng ngày cũng khá thân thiết, nên việc Ngu Tri Bạch đồng ý ngay lập tức cũng không phải điều gì quá khó hiểu.

"Nhưng... Cô định để em giúp cậu ấy như thế nào đây ạ?" Ngu Tri Bạch tỏ ra hơi băn khoăn.

Trương Tuyết Lệ đẩy kính, nở nụ cười rất thân thiện: "Bạn Thưởng Nam không có nhiều động lực trong việc học, cách bổ túc bài vở thế nào thì các em tự bàn bạc với nhau, nhưng hãy nhớ là phải từ từ, tiến hành từng bước, kết hợp giữa học và nghỉ ngơi nhé."

Ngu Tri Bạch gần như không nhận thấy cái gật đầu nhẹ của mình, sau đó cậu ta có chút do dự hỏi: "Cô đã hỏi ý kiến của Thưởng Nam chưa ạ?"

Đúng thật, còn vấn đề này nữa, nhưng nghĩ lại, Thưởng Nam cũng sẽ không có ý kiến gì. So với người mẹ quý phái chỉ biết phó mặc mọi thứ của cậu thì Trương Tuyết Lệ và Ngu Tri Bạch đều là vì lợi ích của cậu mà thôi. Sau khi nghĩ xong, Trương Tuyết Lệ nói với Ngu Tri Bạch: "Hay em quay lại lớp hỏi thử cậu ấy giúp cô nhé?"

"Dạ được." Ngu Tri Bạch khẽ đáp.