Lúc Thưởng Nam đến lớp, tiết tự học buổi sáng đã kết thúc, cậu thở hổn hển cứ đứng ở cửa phòng học, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra: "Báo cáo..."
Giọng nói của cậu không cao.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, Trương Tuyết Lệ vừa trách mắng cả lớp vì đề văn hôm qua, sự xuất hiện của Thưởng Nam càng đổ thêm dầu vào lửa, cô ta quay đầu, im lặng một lúc rồi buông một câu.
"Gọi điện bảo mẹ em tới trường cho tôi."
Trong một trường trung học tư thục quý tộc, không phải giáo viên nào cũng sợ những cậu ấm cô chiêu này.
Trường cấp ba có tỷ lệ trúng tuyển rất cao, không chỉ những tiết học dạy kiến
thức sách giáo khoa mà còn dạy các phép xã giao. Trừ những gia đình thường gây rắc rối ra thì phần lớn đều rất câu nệ dù đó là giáo viên hay là bảo vệ trường.
Huống chi gia đình Trương Tuyết Lệ cũng không phải bình thường, cô ta luôn cực kỳ nghiêm khắc với học sinh.
Đại Lệ Lệ sẽ đến trường sau hai giờ nữa.
Toàn bộ sự chú ý của Thưởng Nam đều dồn lên người Ngu Tri Bạch.
Cậu phát hiện ra rằng, chỗ ngồi sau lưng mình, vốn trống rỗng suốt cả buổi hôm qua, hóa ra lại là của Ngu Tri Bạch.
Ngu Tri Bạch ngồi trên ghế, đôi mắt trắng đen rõ ràng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười mờ nhạt. Ngay từ khi Thưởng Nam xuất hiện ở cửa lớp, cậu ta đã chăm chú nhìn vào cậu.
Đến giờ giải lao, cậu ta chủ động bắt chuyện với Thưởng Nam.
"Cảm ơn cậu vì hôm qua đã giúp tôi, tôi có mang theo chút quà cảm ơn." Ngu Tri Bạch nghiêng đầu tìm kiếm gì đó trong hộc bàn, hàng mi mảnh dài, đôi mắt đen láy.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới lôi ra một vật từ trong cặp sách, đặt nó vào lòng bàn tay của Thưởng Nam.
Ngón tay của Thưởng Nam hơi co rúm lại, cậu không rời mắt khỏi hành động của Ngu Tri Bạch, lo lắng cậu ta sẽ đưa cho mình một con mắt hay một bức hình cắt giấy nào đó. Không hiểu sao, Thưởng Nam cảm thấy nếu là hai thứ này thì điều đó hoàn toàn hợp lý.
"Món này rẻ thôi, mong cậu đừng chê nhé." Nụ cười của người giấy lại bất ngờ mang một chút e thẹn, khác hẳn với vẻ ác liệt và kỳ quái tối qua.
Cậu ta đưa cho Thưởng Nam mấy viên kẹo trái cây, gói trong bao bì trong suốt, hai đầu xoắn lại thành hình quạt đẹp mắt, bên trong là kẹo vị cam.
Thưởng Nam nhận kẹo, hỏi với giọng gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Đây là làm bằng giấy à?"
Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam với nụ cười mỉm không bao giờ tắt, chỉ khẽ nghiêng đầu thể hiện sự bối rối và tò mò của nó.
Thưởng Nam từ tốn bóc vỏ một viên kẹo, những ngón tay trắng ngần khiến viên kẹo trái cây rẻ tiền trong tay cậu trông sáng lấp lánh như một viên pha lê. Cậu ngậm kẹo, nói mơ hồ: "Ngu Tri Bạch, lúc nhìn thấy con rối giấy nhỏ kia, tôi đã đoán được tất cả rồi."
Nói xong, cậu ngước mắt lên, cười nói: "Ngu Tri Bạch, chúng ta làm bạn đi, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu với ai đâu." Thưởng Nam cầm viên kẹo, quay lưng lại ngồi xuống, suýt nữa thì quên mất, Ngu Tri Bạch không biết rằng cậu đã biết thân phận của cậu ta, may mà cậu phản ứng nhanh.
Hai người nói chuyện qua lại, họ cảm thấy chỉ là cuộc trò chuyện bình thường giữa các bạn cùng lớp, dù vẫn cách nhau một chiếc bàn học, mà người ngoài cũng không thể nhìn thấy Ngu Tri Bạch đã đặt gì vào lòng bàn tay của Thưởng Nam.
Nhưng Trương Hỗ thì thấy rõ, cậu ấy là bạn cùng bàn với Thưởng Nam.
Trương Hỗ ghé sát lại, hạ giọng hỏi: "Cậu lại định theo đuổi Ngu Tri Bạch à?"
Thưởng Nam bóc vỏ viên kẹo, ngậm vào miệng, nghe thấy câu hỏi của Trương Hỗ, cậu liếc nhìn cậu ấy: "Không, tôi chỉ định làm bạn với cậu ấy thôi."
"Bạn à?" Trương Hỗ nhấm nháp từ này rồi hỏi lại: "Ý cậu là kiểu bạn có mục tiêu là trở thành người yêu à?"
"..."
Không dám hỏi Thưởng Nam tiếp, Trương Hỗ quay sang hỏi Ngu Tri Bạch, giọng rất tùy tiện: "Cậu và Thưởng Nam muốn làm bạn à?"
Giọng của Trương Hỗ rất lớn, dù cậu ấy có cố gắng kiểm soát âm lượng, Thưởng Nam vẫn có thể nghe thấy rõ từng chữ một.
Thưởng Nam đẩy viên kẹo trong miệng từ bên trái sang bên phải, rồi lại dùng đầu lưỡi đẩy từ bên phải sang bên trái, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời của Ngu Tri Bạch.
"Ừ." Ngu Tri Bạch mỉm cười, có vẻ hơi ngượng ngùng.
[14: Ngu Tri Bạch không tin cậu.]
"Cậu ta không tin tôi cũng bình thường, nhưng rồi cậu ta sẽ tin tôi thôi."
Thưởng Nam biết rằng, loại người như Ngu Tri Bạch, vẻ ngoài tuy hòa nhã lễ độ nhưng thực chất lạnh lùng u ám, rất khó để thâm nhập vào nội tâm của cậu ta. Người có thể đẩy một con mắt vào hốc mắt mà mặt không biểu cảm thì không phải là một quái vật có tâm lý lành mạnh.
Quái vật thì u ám, lạnh lùng, méo mó, đầy tà niệm.