Trọng Sinh Thành Hoàng Đế Bệ Hạ Chưởng Thượng Kiều

Chương 16: Cẩm Phong khuyên bảo

“Ngươi……” Khương Hàn bị đánh đến ngây ra tại chỗ, bên tai chỉ nghe được mấy tiếng“ong ong”.

Lời còn chưa dứt, Phục Oản lại nâng tay lên làm bộ muốn đánh thêm khiến Khương Hàn theo bản năng rụt cổ lại. Nàng vỗ vỗ tay, khinh miệt mà cười nói: “Xem cái bộ dạng nhát gan của ngươi, ta đánh cũng chỉ sợ bẩn tay.”

Khương Hàn bụm mặt không nói lời nào.

Hắn đang đợi Phục Oản hối hận sau đó đau lòng, lấy khối băng hoặc thứ gì đó chườm lên mặt cho hắn, nói không chừng hôm nay còn có thể cùng nàng thân thiết một phen……

Đáng tiếc Phục Oản đã sớm đã không còn là tiểu cô nương không rõ sự đời.

“Khương công tử còn không đi, là chờ ta hạ lệnh tiễn khách sao?… Chắc là đang đợi câu trả lời về ‘hôn ước’ của ta và ngươi.”

“Ta nói rõ ràng luôn, bổn cô nương sẽ không gả cho ngươi!”

“Nếu ngươi muốn nói ra chuyện của chúng ta, không sao đó là tự do của ngươi ta không ngăn cản.”

“Nhưng nếu ngươi còn chút liêm sỉ, không muốn làm xước mẻ tình cảm hai nhà, vậy hẳn là biết phải làm thế nào. Tiễn khách!” Phục Oản hô hạ nhân tới, chính mình cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Ban đầu kế hoạch của nàng là sẽ giả vờ đáp ứng mối hôn sự với Khương gia, sau lại ở tiệc đính ước vạch trần Khương Hàn cùng Thương Hảo Hảo có gian tình rồi từ đó từ hôn;

Nhưng đời này, nàng ở trên phố cứu Nguyên Thận, trực tiếp dẫn tới việc “Hoàng Hậu cầu thân” thế nên kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được;

Quan trọng nhất chính là, Khương Hàn bị nàng từ hôn nhưng vẫn cùng Thương Hảo Hảo yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tính tình hắn vốn dĩ không biết liêm sỉ, chỉ sợ hôn ước bị huỷ bỏ, nhưng sau lưng hắn liền đi tìm sự “an ủi” của Thương Hảo Hảo.

Tóm lại “từ hôn” với hắn mà nói, khả năng lúc ấy chỉ có chút mất mặt, nhưng tổng thể sẽ không có ảnh hưởng chứ căn bản chưa nói tới việc trả thù.

Nếu kế hoạch ban đầu đã không thể dùng cũng nên sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với tên tra nam này, đỡ phải xem hắn diễn ra dáng vẻ thâm tình;

Nếu muốn quyết tâm báo thù, phải sử dụng biện pháp khác. Cái tát kia vừa rồi chỉ là khởi đầu.

Phục Oản trở lại trong phòng, trong lòng vô cùng vui sướиɠ.

Nàng còn chưa có ngồi xuống, trưởng tỷ Cẩm Phong đã tới.

“Nghe nói hôm nay, Thái Tử tới cầu thân, ngươi nói khiến Thái Tử phát khóc? Khương công tử tới thăm, ngươi lại đánh hắn?” Cẩm Phong hỏi.

“Tỷ tỷ nghe ai nói?” Phục Oản cười hướng Cẩm Phong rót trà.

Cẩm Phong trả lời: “Trong phủ bọn hạ nhân truyền ra hết rồi. Bọn họ còn nói……”

“Nói ta ‘không biết điều’, cũng không nhìn xem chính mình còn vọng tưởng muốn làm Thái Tử Phi, …… Phải không?” Phục Oản thở dài, mắt trợn trắng.

Cẩm Phong cười nói: “Cũng không khó nghe đến thế. Chỉ là hắn rốt cuộc là Thái Tử, không thể đắc tội.”

“Hắn tuổi còn nhỏ, thích ngươi, lại cảm kích ngươi cứu hắn, cho nên mới tuỳ để mình chịu uỷ khuất. Chờ thêm hai năm nữa, nếu vẫn cứ thích ngươi thì rõ là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn không còn tâm tư kia, hoặc có kẻ lắm miệng nói xấu, chỉ sợ đến mạng cũng không giữ được.”

“Búi nhi ngươi cũng đừng quên, lúc trước Trần hoàng hậu của Hán Vũ Đế xuất thân so với nhà chúng ta càng cao quý gấp bội, cũng từ Thái Tử Phi sau được phong Hoàng Hậu, cùng Hoàng Đế mười mấy năm phu thê quấn quít không rời, đến cuối cùng không phải nói phế liền phế đi? Ngươi tội gì……”

“Tội gì phải chấp nhất với địa vị cùng danh vọng, phải không?” Phục Oản cười khổ nói.

Nàng biết, trưởng tỷ lần này cũng là vì báo ân, có ý định thay nàng tiến Đông Cung.

“Đúng là, ai…… Ngươi không muốn làm thϊếp của Thái Tử thì thôi, vì sao đến Khương công tử cũng đánh? Ngươi……” Cẩm Phong thở dài.

Cẩm Phong uống lên trà, tiếp tục nói: “Tóm lại cùng Lũng Tây Hầu phủ liên hôn, là ý của Hoàng Hậu, không có khả năng thay đổi. Ta biết, ngươi cùng Khương công tử có cảm tình; ngươi không muốn nhập Đông Cung làm thϊếp, tỷ tỷ thay ngươi đi. Ngươi chỉ cần an tâm cùng Khương công tử thành thân, được không?”

Phục Oản lắc lắc đầu.

“Tỷ tỷ quan tâm ta, lòng ta đều biết. Chỉ là ta đánh Khương Hàn, cùng Thái Tử không có quan hệ; ta không muốn tiến Đông Cung làm thϊếp cũng không liên quan gì đến Khương Hàn.

“Ta đã cùng Khương Hàn ân đoạn nghĩa tuyệt, tỷ tỷ cũng nên vì chính mình suy xét. Ta hy vọng tỷ tỷ có thể tự làm theo ý mình, trở thành người tỷ muốn trở thành.” Phục Oản vừa nói vừa châm thêm trà cho Cẩm Phong.

Cẩm Phong cười nói: “Ngươi hôm nay là làm sao vậy? Hành động cùng lời nói đều không giống ngày thường. Gần đây sự việc trong phủ bận rộn, ta cùng Hảo Hảo lại không thể giúp gì. Mẫu thân hết bệnh rồi, ngươi lại giống bị bệnh. Nương ta mất sớm, phu nhân coi ta như hài tử của mình mà nuôi lớn, cũng nên đến lúc ta báo đáp.”

Phục Oản lại lần nữa lắc đầu.

“Đối với mẫu thân mà nói, tỷ tỷ cùng Hảo Hảo, Hoàng nhi, Hồng Liệt còn có ta, đều giống nhau, đều hài tử của bà. Là mẫu thân, bà có nghĩa vụ đem chúng ta nuôi lớn. Cho nên tỷ tỷ, ngươi không nợ nương, càng không nợ ta. Ta không đồng ý chuyện này, cũng sẽ không cho ngươi đến đó.”

“Sau này sẽ có phu quân yêu thương, sống trong một gia đình hạnh phúc không phải tốt hơn sao tỷ tỷ. Ngươi không nên vì bất kì kẻ nào mà phải hy sinh……” Phục Oản cầm tay Cẩm Phong nhẹ nhàng nói.

Cẩm Phong sờ trán Phục Oản, cười hỏi: “Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Ngươi không cho ta làm thϊếp, ta không đi nữa. Làm gì giống như, ta đi làm thϊếp liền mất đi tính mạng?”

Phục Oản tự biết mình nói lỡ lời đành miễn cưỡng cười cười: “Muội tự có cách, tỷ tỷ hôm nay không cần tính cái gì hết. Có lẽ Thái Tử hồi cung sẽ ngẫm lại, cảm thấy ta không thú vị, nói không chừng sẽ rút lại lời cần thân đó.”

“Lần này không thể để trưởng tỷ tiến Đông Cung, bằng không tỷ ấy thật sự sẽ không toàn mạng.” Phục Oản âm thầm suy nghĩ.

“Ay da…… Ta xem ngươi là sợ tỷ tỷ đoạt phu quân Thái Tử của mình nên mới không cho ta đi!” Cẩm Phong biết tính Phục Oản một khi đã quyết sẽ không thay đổi thế nên nàng cũng không cưỡng cầu.

“Nếu là tỷ tỷ thích, ta không ngại…… Chỉ là……” Phục Oản biết tỷ tỷ ở nói giỡn.

Nếu Cẩm Phong đời trước nói nàng thật sự thích Thái Tử, chẳng qua bọn họ không thể ở bên nhau, Phục Oản tuyệt đối sẽ không tiến Đông Cung. Đáng tiếc kiếp trước Cẩm Phong gả cho Thái Tử, một phần vì liên hôn, phần khác là muốn báo đáp ơn dưỡng dục của Lũng Tây hầu phu nhân.

“Được rồi, cả một buổi sáng muội đều phải gặp khách, hiện tại nghỉ ngơi đi! Ta cũng nên trở về phòng.” Cẩm Phong nhéo nhéo mặt muội muội mặt rồi rời đi.

“Tỷ tỷ……” Phục Oản đứng lên, gọi Cẩm Phong lại.

“Làm sao vậy?” Cẩm Phong quay đầu lại, khó hiểu hỏi.

“Ta muốn hỏi tỷ tỷ, nếu…… nếu tỷ tỷ bị kẻ gian hãm hại, bị oan mà chết. Sau đó, người trở lại thời điểm trước đó khi mọi chuyện còn chưa có phát sinh. Người sẽ lựa chọn báo thù sao? Hoặc là bên cạnh tỷ có người sống lại, tỷ có hy vọng người ấy báo thù cho mình không?” Phục Oản hỏi.

Vấn đề này vẫn luôn bị Phục Oản bỏ qua.

Nàng muốn báo thù cho chính bản thân, điều này hoàn toàn không có vấn đề;

Cho dù đời này, rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh, nhưng đời trước đã xảy ra rồi, tội ác đã tồn tại, về sau cũng không thể xoá đi được.

Chỉ là Cẩm Phong lại không giống như thế. Cẩm Phong hiện tại vẫn an ổn đứng đây.

Chỉ cần tỷ ấy không vì muội muội cùng Lũng Tây Hầu phủ tiến Đông Cung, liền thoát được kết cục bị hãm hại mà c.h.ế.t.

Như vậy Phục Oản báo thù mọi sự đời trước cho Cẩm Phong còn có ý nghĩa gì?

Sau khi rời đi, tỷ ấy có hy vọng muội muội báo thù giúp mình không?

“Ta sao…… Đương nhiên là muốn báo thù. Như thế nào lại có thể để tiểu nhân đạt được mong muốn? Ngươi hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Toàn hỏi những vấn đề kì quái.” Cẩm Phong cười nói.

Phục Oản trả lời: “Chỉ là câu hỏi vu vơ thôi, tỷ tỷ không cần để tâm đâu.”

Cẩm Phong vẫy vẫy tay, rồi đi thẳng.

Nghe Cẩm Phong nói, Phục Oản mới xác định chuyện báo thù này rốt cuộc là có ý nghĩa.