Phục phu nhân vừa định trấn an Nguyên Thận vài câu, liền có hạ nhân tới báo, nói “Khương công tử cầu kiến”.
Nguyên Thận thấy Lũng Tây Hầu phủ có khách, liền cáo từ. Phục phu nhân không yên tâm kêu Chương nương tử sai vài gã sai vặt, dặn dò mấy trăm lần đem Thái Tử bình an đưa đến cửa cung.
Khương Hàn bái kiến Phục phu nhân là phụ, gặp Phục Oản là chính. Hắn cùng Phục phu nhân nói chuyện khách sáo vài câu, tặng lễ rồi bắt đầu hỏi thăm tình hình của Phục Oản.
Phụ thân của Khương Hàn cùng Lũng Tây Hầu đều làm quan, nhà lại khá gần nhau nên mối quan hệ cũng xem là thân thiết. Từ nhỏ, Khương Hàn cùng Phục Oản coi như là cùng nhau lớn lên.
Chỉ là Khương Hàn bản chất tham lam, có Phục Oản còn chưa đủ, cũng không thèm từ chối việc Thương Hảo Hảo nhào vào ngực hắn. Mấy lần gần đây, hắn tới gặp Phục Oản, đều bị nàng lấy lí do “Trong phủ công việc bận rộn” để cự tuyệt gặp mặt.
Hắn bắt đầu hoài nghi, Phục Oản đã phát hiện ra mình cùng Thương Hảo Hảo gian díu. Nhưng nếu nàng ta biết sẽ trực tiếp gặp hắn đối chất chứ không chần chừ lâu đến vậy.
Trong nhà hắn đã chuẩn bị cùng Lũng Tây Hầu phủ đính ước, nhưng ở đây một chút động tĩnh đều không có. Lũng Tây Hầu lại trấn thủ ngoại biên, hắn cũng không thể đến đó gặp được.
Thái Tử muốn Hoàng Hậu đến Lũng Tây Hầu phủ cầu thân, tuy rằng kết quả chưa rõ nhưng cả kinh thành đều đã nháo nhào lên rồi.
Có người hâm mộ, có kẻ đố kị.
Khương Hàn cũng không thể ngồi yên được nữa, ngộ nhỡ Phục Oản đồng ý sẽ một bước biến thành phượng hoàng. Cho nên lần này tới cửa, trước hết phải thăm hỏi qua Phục phu nhân rồi hướng bà ấy gọi Phục Oản ra ngoài nói chuyện.
Nếu là trước đây, khẳng định sẽ không có vấn đề.
Nhưng Phục Oản mấy ngày trước tự mình nói, đối với Khương Hàn đã không còn cảm tình, Phục phu nhân cũng không thể để hắn tự tiện đến hậu viện bèn cho nha hoàn gọi nữ nhi của mình tới.
Khương Hàn cảm nhận được sự khác thường, tháng trước hắn còn có thể ra vào hậu viện một cách tự do, hiện giờ lại chỉ có thể như một khách nhân chờ đợi ở sảnh ngoài?
Nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải chủ nhà, Phục phu nhân còn đang ngồi ngoài sảnh, hắn cũng có không có cách nào tiến vào hậu viện.
Quả nhiên, Phục Oản lại viện cớ “sự vụ chưa giải quyết xong” để thoái thác. Phải đến khi hạ nhân tới nói Phục phu nhân “muốn đích thân Phục Oản tới” nàng mới khoan thai tới muộn.
Phục phu nhân trước khi đi vỗ vỗ bả vai Phục Oản để hai người trò chuyện còn mình liền rời đi.
“Khương công tử muốn nói gì, ta trong phủ còn rất nhiều việc.” Phục Oản lạnh mặt.
Nhìn đến Khương Hàn, nàng liền thấy Nguyên Thận cũng không quá đáng ghét.
Nhớ đến kí ức đời trước, thời điểm bây giờ là lúc nàng có quan hệ xá© ŧᏂịŧ với Khương Hàn, thời gian cũng chưa quá hai tháng. Nàng còn nhớ rõ bản thân rúc vào trong l*иg ngực hắn nói nhất định sẽ mau chóng thuyết phục phụ thân mau đồng ý mối hôn sự này.
Sau đó liền tới phủ cầu thân……
Nhưng sau đó thì sao?
Khương Hàn trước mặt mọi người từ hôn với nàng……
Cuối cùng hắn còn cùng Thương Hảo Hảo chôn sống nàng……
“Búi Nhi…” Khương Hàn cho dù có bị mù đi chăng nữa cũng nhận ra thái độ lạnh nhạt của Phục Oản.
Rõ ràng tháng trước vẫn bình thường mới bao lâu đã thay đổi?
Phục Oản càng nhìn Khương Hàn càng cảm thấy ghê tởm. Hắn đúng là không biết xấu hổ!
Một bên hưởng dụng thân thể của nàng, một bên cùng muội muội nàng lêu lổng. Đối với tên tra nam này chỉ có “hận”, so với Tứ hoàng tử Phục Oản càng muốn khiến tên này c.h.ế.t ngàn lần.
“Hiện giờ ta và ngươi đều lớn, cũng đã tới tuổi bàn chuyện chung thân đại sự, xưng hô như khi còn nhỏ thật không thích hợp, người ngoài nghe được không hay. Khương công tử có chuyện gì thì nói thẳng đi! “Phục Oản chưa bao giờ tỏ ra khách sáo với Khương Hàn như thế làm hắn không khỏi hoang mang.
Khương Hàn nói: “Búi…… Phục cô nương, gần đây nàng luôn tránh mặt ta, Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Nếu nói công việc bận rộn, vậy sao trước kia nàng có vội đến mấy cũng dành thời gian cho ta?”
“Nếu là tại hạ đắc tội cô nương, có thể nói thẳng ta sẽ sửa. Cứ trốn tránh như vậy đối với ta thật không công bằng!”
“Đắc tội”-“Công bằng”
Phục Oản không khỏi cười lạnh.
Khương Hàn cùng Nguyên Thận đều cùng nói nàng đối xử với bọn họ như vậy là không công bằng, nhưng thái độ hai bên thì hoàn toàn bất đồng. Nguyên Thận là thật lo lắng bản thân mình sẽ nói sai mà khiến nàng không vui, còn Khương Hàn…… Hắn bất quá là muốn thăm dò, sợ việc hắn cùng muội muội tốt kia bị bại lộ.
“Dành thời gian cho ngươi? Khương công tử lo nghĩ quá rồi, mẫu thân ta vài ngày trước bệnh nặng, ta mời vô số đại phu trong thành Trường An đều không có kết quả, cuối cùng vẫn là thỉnh thái y trong cung mới ổn thoả.”
“Mọi người ai cũng biết, ta cũng sẽ không lôi tính mạng của mẫu thân ra đùa giỡn. Mẫu thân bệnh nặng, phụ thân lại không ở nhà, mọi sự vụ trong Lũng Tây Hầu đều do ta sắp xếp, vậy cớ gì mà ta còn phải dành thời gian cho Khương công tử?”
“Trong phủ cũng không có ai giúp đỡ được ta, trưởng tỷ bận bịu, Hảo Hảo…… Muội ấy còn nhỏ không có khả năng chia sẻ.” Nhắc tới Thương Hảo Hảo, Phục Oản cố ý hạ giọng muốn xem thử thái độ của Khương Hàn.
Quả nhiên lông mày hắn nhăn lại, tay chân cũng bắt đầu run lên.
“Thật vô dụng…… Mới nói có chút mà tay chân liền rụng rời. Ta đời trước thế nào lại nhìn trúng tên nam nhân như vậy.” Phục Oản trong lòng thầm nghĩ.
“Phục cô nương…… Gia phụ mấy lần đề cập đến chuyện hôn sự, ta muốn hỏi qua ý cô nương một chút?” Khương Hàn nghe Phục Oản nhắc tới tên Thương Hảo Hảo, cho rằng việc đã bại lộ.
Tuy rằng chưa nói ra nhưng doạ hắn toát hết mồ hôi lạnh.
Biểu hiện của hắn, Phục Oản xem đến phát ngán.
“Ý kiến của ta? Hôn sự là sự sắp đặt của phụ mẫu, của người mai mối, từ bao giờ lại thành ý kiến của ta rồi? Mọi chuyện chờ phụ thân ta trở về rồi lại nói.” Phục Oản nghiêm mặt nói.
Khương Hàn nghe xong lời này, có điểm nóng nảy, vội nói: “Nhà người khác ta không biết, sự tình trong phủ nàng sao ta lại không biết? Lũng Tây Hầu cùng phu nhân là đau lòng nhi nữ, hôn sự tự nhiên cũng xem xét tâm ý của nàng. Hiện giờ Hoàng Hậu lại tới Lũng Tây Hầu phủ cầu thân, đứa trẻ ba tuổi vừa nhìn đã thấy ta vừa tới Thái Tử liền rời đi. Ta muốn hỏi một câu, nàng hiện giờ là đang tính toán tiến Đông Cung, vẫn là…… Vẫn là muốn trở thành…”
“Khương công tử lời này thật nực cười, nữ tử ngoài cung đương nhiên đều muốn tiến Đông Cung, gả cho nơi tốt, không phải sao?” Phục Oản ngoài cười nhưng trong không cười.
“Phục cô nương mỹ mạo tuy danh chấn Trường An nhưng tuổi tác không còn nhỏ, Thái Tử muốn tìm nữ nhân trẻ tuổi thật quá dễ dàng. Bất quá chỉ là một hầu môn thiên kim, nhưng Thái Tử đâu có thiếu danh môn quý nữ? Chỉ sợ lần này tiến Đông Cung, cô nương cũng chỉ có thể làm thϊếp, mà ta có thể cho ngươi danh phận chính thê. Huống chi…… Phục cô nương cũng đừng quên, ngươi cùng ta đã……” Khương Hàn mặt trướng đến đỏ bừng.
Tuy rằng Phục Oản đã lệnh cho nha hoàn lui hết ra sảnh ngoài, nhưng hắn vẫn là không dám nói, bọn họ có quan hệ phu thê. Vạn nhất bị người trong Lũng Tây Hầu phủ nghe được….
“Đã thế nào? Công tử dám làm không dám nói phải không? Vậy để ta đây nói, ngươi cùng ta đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ. Khương công tử là muốn dùng điều này uy hϊếp ta? Vậy ngươi mau đem việc này nói cho Thái Tử, nói cho Hoàng Hậu, nói cho Hoàng Thượng, nói cho khắp thiên hạ, Phục Oản ta cùng Khương công tử đã ngủ qua, để nam nhân khắp thiên hạ cách xa ta một chút, đừng tới cưới ta.” Phục Oản cười nói.
Khương Hàn nghe xong lời này, kinh hách không nhỏ.
Đại Ngụy rất thoáng, đối trinh tiết của nữ tử không yêu cầu quá khắc khe; nhưng Phục Oản từ nhỏ luôn ôn nhu nhã nhặn lịch sự nhưng lời khi nãy nếu là trước kia nàng sẽ không bao giờ nói.
Phục Oản lúc trước đồng ý giao hoan, cũng là Khương Hàn nửa đe doạ nửa lừa gạt mới thành công.
Sau Khương Hàn ‘thực tủy biết vị’, có đến tìm Phục Oản vài lần nhưng nàng ta lo lắng mẫu thân bệnh nặng, nào có tâm tư làm việc này?
Đối chuyện này, Khương Hàn vô cùng tiếc nuối.
So với Thương Hảo Hảo không ngại cùng tỷ phu tương lai phát sinh quan hệ, hắn càng có cảm giác thành tựu hơn khi có thể khiến một nữ nhân luôn luôn e ấp thẹn thùng như Phục Oản cởϊ áσ tháo đai.
Nhưng chỉ một thời gian không gặp, Phục Oản liền trở nên mạnh mẽ, đanh đá hơn, càng giống một nữ tử quái dị.
“Ta không có ý như vậy. Lời này ta nghe xong đều mặt đỏ tim đập, một cô nương thế gia như ngươi sao có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy!” Khương Hàn quát.
“Cô nương thế gia thì sao? Một đại nam nhân như ngươi, dám làm không dám nói, ta thấy Khương công tử cũng đâu có đỏ mặt! Nam nhân mà lại mang cái bộ dạng này!” Phục Oản đánh trả nói.
Khương Hàn cười lạnh nói: “Ta biết, cô nương hiện giờ muốn leo lên Đông Cung nên chướng mắt ta. Ta cùng cô nương từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nhưng chưa từng nghe Phục cô nương đây cùng Thái Tử có quen biết gì?”
“Một nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương, chắc Thái Tử cũng đã hưởng qua, nếu không như thế nào đối với cô nương nhớ mãi không quên? Vốn dĩ……”
Khương Hàn còn chưa nói xong, trên mặt xuất hiện dấu tay sáng chói của Phục Oản, khoé miệng còn rỉ ra chút máu.