Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Vũ Đồng vào bếp dùng nồi áp suất nấu một nồi cháo để tiết kiệm thời gian.
Hôm qua đi nhặt trứng về muộn nên chỉ đưa Lý Văn Tú xuống tầng hầm không có để bà vào nhà.
Ở đây đồ đạc phần lớn điều là hiện đại, nàng tạm thời không có ý định cho người vào đây, sau này sẽ xem xét.
Khi cháo gần chín, nàng cắt một ít rau xanh và đập vài quả trứng cho vào.
Nhà bọn họ đã lâu không có một bữa cơm no, trong khoảng thời gian này toàn ăn rau dại, rễ cây, dạ dày chắc chắn rất yếu, bây giờ không dám cho bọn họ ăn quá nhiều, nên mới cho uống chút cháo cho no bụng trước đã!
Nàng tranh thủ thời gian này đi làm thêm một tô mì nữa và chuẩn bị làm vài chiếc bánh hấp cho bữa trưa.
Thu dọn những thứ này xong, nàng rời khỏi không gian, bên ngoài trời đã sáng, giọng nói của đại ca vang lên từ trong sân.
"Nương, bây giờ chúng ta đi vào trấn. Khi chúng ta đến đó thì thư viện sắp tan rồi".
“Được rồi, nương sẽ mang nước vào nhà, con đi gọi Minh Triết về để chăm sóc muội muội và muội phu”.
Lý Văn Tú sợ bà và Minh Hiên đi vắng, lão vu bà kia sẽ tìm cơ hội bán nhi nữ nên nhờ tiểu nhi tử trông giữ ở nhà.
“Được rồi nương, bây giờ con sẽ lên núi tìm đệ đệ.” Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài.
Lý Văn Tú vừa nhấc hai thùng gỗ lên thì Diệp Vũ Đồng liền mở cửa bước ra: “Nương, nương và đại ca về rồi”.
Nói xong, nàng nhìn những thùng gỗ chứa đầy nước, hai thùng gỗ cũ mỗi thùng chứa nửa thùng nước, nước rất đυ.c, phải lắng xuống mới uống được.
"Đồng Đồng, con dậy rồi? Hôm nay nương và đại ca con lên thị trấn, để nhị ca ở nhà với con".
"Nương, con đi với nương được không? Sau đó con sẽ cầu xin tiểu thúc nói chuyện với tổ mẫu, xin người đừng bán con".
Lý Văn Tú biết Đồng Đồng khóc lóc van xin trước cổng thư viện sẽ có ích hơn là bà đến đó, nhưng nhi nữ vẫn còn vết thương trên đầu, đi bộ đến đó cũng phải mất gần một tiếng đồng hồ đến trấn, bà sợ hài tử sẽ không chịu nổi.
Bà liền dỗ dành: “Đồng Đồng, lần này đừng đi. Lần sau nương và đại ca sẽ đưa con lên thị trấn chơi, vết thương trên đầu còn chưa lành, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi! Nương và đại ca con sẽ tìm tiểu thúc con nói chuyện".
Diệp Vũ Đồng thật ra muốn theo nương vào thị trấn xem tình hình bây giờ thế nào.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng chỉ đến trấn này hai lần, là khi phụ thân nàng đưa một nhà đến đó vài năm trước.
Ấn tượng duy nhất của nàng về trấn là những chiếc bánh mè thơm giòn mà phụ thân mua cho nàng, những thứ còn lại nàng không thể nhớ được.
Nàng đang định chạy trốn nạn đói, nàng định vào thị trấn xem có ai bán xe đẩy không, nàng sẽ mua thêm vài chiếc gùi để đựng đồ khi chạy trốn, chiếc xe sẽ kéo tiểu tướng công bất tỉnh kia.
Trong nhà bọn họ bây giờ chẳng có thứ gì, khi tin tức bắt buộc tòng quân truyền ra, bọn họ làm sao có thời gian đi mua những thứ này?
Nghĩ tới đây, nàng cười nói: "Nương, vết thương trên đầu con cũng sắp lành, mấy ngày nay con nằm trên giường, chỉ muốn ra ngoài đi dạo, để con theo nương!"
Lý Văn Tú còn muốn từ chối thì Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết từ bên ngoài quay về và nghe được lời muội muội nói.
Diệp Minh Hiên nói: "Nương, để muội muội đi với nương. Dù sao muội muội đã tỉnh lại nhưng trên đầu vẫn còn một vết thương lớn như vậy. Hôm nay để đại phu trong trấn xem. Nếu đi bộ có mệt con sẽ cõng muội ấy, cứ cho muội ấy đi theo đi".
Lý Văn Tú sờ vào vết thương trên đầu nhi nữ, để đại phu xem qua cũng tốt, nếu không thì sao bà yên tâm được.
"Được rồi, Minh Triết, ở nhà chăm sóc muội phu cho tốt. Sáng nay đừng lên núi đào rau dại. Khi về chúng ta sẽ cùng nhau lên núi".
Diệp Minh Triết đáp: “Con biết rồi nương”.
Diệp Vũ Đồng thấy việc trong trấn đã ổn định nên quay vào phòng, đóng cửa lại, từ trong không gian lấy nồi cháo ra, nghĩ nhà mình không đủ bát nên lấy thêm mấy cái bát.
Nàng hướng về phía cửa hô: "Nương, đại ca, nhị ca, mọi người vào ăn đi".
Diệp Minh Triết chạy vào trước, khụt khịt mũi hỏi: "Muội muội, cái gì thơm thế?"
Diệp Vũ Đồng mở nắp nồi áp suất, lấy thìa múc cháo vào mấy cái bát, ở đây ngay cả bàn ăn còn không có, chỉ có nồi và bát đặt dưới đất.
"Nhị ca, đây là thần tiên ban cháo. Mẫu thân và đại ca còn phải vào trấn, chúng ta ăn cơm trước đi".
Diệp Minh Triết ánh mắt tinh tường nhìn nồi cháo, nuốt nước miếng nói: “Muội giữ lại cho mình, chúng ta chỉ ăn rau dại là được rồi”.
"Muội làm sao có thể ăn một nồi lớn như vậy? Thần tiên đã nói, chúng ta có thể ăn, chỉ cần không nói cho ai biết là được".
Diệp Minh Triết chưa kịp gọi thì Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên đã bước vào. Nhìn thấy nồi cháo, bọn họ dừng lại một lúc nhưng cũng không hỏi gì.
Diệp Vũ Đồng đã bưng cháo lên, Diệp Minh Hiên bưng bát lên nói: "Nương, con đi đút cho muội phu, mọi người ăn trước đi! Đừng chờ con".
Diệp Minh Triết vội vàng nói: "Huynh, nương và muội muội lát nữa sẽ lên trấn, huynh ăn trước đi, đệ sẽ đút cho muội phu." Nói xong, hắn bưng một bát cháo lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lý Văn Tú nhìn chiếc bát sứ trắng trong tay nhi tử, ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa dùng bát của chúng ta múc cháo cho muội phu”.
Hai huynh đệ nghe xong liền hiểu ý nương.
Mọi người điều bưng bát lên và ăn món cháo trứng thơm phức, giống như lời nương nói tối qua, ăn những gì được cho, không biết gì cũng đừng hỏi, kẻo muội muội sẽ gặp rắc rối.
Gạo được sản xuất trong không gian đã được đun sôi cho đến khi trong như pha lê, dẻo và mượt, kết hợp với rau xanh và trứng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Có bao nhiêu người từng được ăn món ngon như vậy, cơm ngon như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã uống hết cháo trong bát.
Diệp Vũ Đồng thấy ăn hết một bát cháo cười nói: "Nương, con no rồi. Nương và các huynh ăn hết cháo trong nồi đi. Con sẽ đưa nồi và bát cho thần tiên sau”.
Lý Văn Tú biết chuyện thần tiên nên để dành phần cho tiểu tế, cho hai nhi tử ăn nốt phần cháo còn lại.
Đồ ăn ngon như vậy sao Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết có thể ăn riêng? Cuối cùng bốn người chia nhau ăn.
Diệp Vũ Đồng cũng kiệt sức, lúc nấu cháo trong không gian, nàng đã ăn một quả táo to, một miếng bánh ngọt và một quả trứng, bây giờ nàng ăn thêm hai bát cháo, bụng chướng lên.
Diệp Minh Triết thấy trong nồi vẫn còn một ít cháo khét, liền đổ một ít nước, rửa sạch nồi rồi cho nước rửa vào nấu lên.
“Nhị ca, huynh đang làm gì vậy?” Diệp Vũ Đồng cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Muội muội, ở đây còn có rất nhiều đồ ăn, huynh cho ít rau dại vào nấu lên thì có thể ăn thêm một bữa tối nữa." Sau đó hắn cẩn thận cất nồi cháo đi.
Diệp Vũ Đồng mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, đây là cổ đại, sản lượng lương thực cực kỳ thấp, lại là một năm hạn hán, ngay cả rễ cỏ cũng bị ăn sạch chứ đừng nói đến nước trong nồi cháo.