Diệp Minh Hiên giải thích: "Nương, cái này để dành cho muội phu".
"Muội phu của con còn hôn mê, các con ăn đi?"
Sau khi nhìn hai nhi tử ăn hết dưa chuột, Lý Văn Tú lấy thêm vài quả dâu tây ra.
“Mỗi người ăn một miếng, phần còn lại nghiền nhuyễn cho vào bát rồi đút muội phu”.
Diệp Minh Hiên nhìn nương đưa cho một loại trái cây màu đỏ tươi mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hắn lo lắng hỏi: “Nương ơi, những thứ quý hiếm này từ đâu đến vậy?”
Diệp Minh Triết cũng có chút lo lắng, nhìn nương cùng đại ca.
Lý Văn Tú kéo hai nhi tử lại gần, thì thầm vào tai chúng: “Đồng Đồng kiếm được thứ này là nhờ làm việc cho thần tiên”.
“Cái gì, thần tiên?”
Nếu Diệp Minh Hiên không lấy tay bịt miệng Diệp Minh Triết thì nhóc này đã hét lên rồi.
"Con la cái gì thế? Nương không phải vừa nói sao? Chúng ta cứ nghe đi. Nhà chúng ta tuy cách xa thôn nhưng nếu bị nghe lén thì sao?"
Diệp Minh Triết sợ đến mức không nói nữa, vội gật đầu tỏ ý đã hiểu, Diệp Minh Hiên liền đưa tay ra hiệu cho nương nói tiếp.
Lý Văn Tú vui vẻ gật đầu, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Thần tiên nói rằng kiếp trước muội muội con đã cứu ngài, ngài biết kiếp này gia đình chúng ta gặp nạn nên đến giúp muội muội con vượt qua kiếp nạn này.
Nhưng sự giúp đỡ của ngài ấy cũng không phải là vô ích, ngài ấy nhờ muội muội con làm việc, những gì con vừa ăn chính là phần thưởng mà muội muội nhận được khi làm việc từ thần tiên".
“Nương, thần tiên bảo muội muội làm việc gì thế? Có nặng không? Đầu muội muội còn chưa lành nên không thể mệt được. Nương bàn với ngài ấy được không? Để con và Minh Triết đi làm việc thay muội muội".
Diệp Minh Triết cũng nhanh chóng gật đầu và bày tỏ sẵn sàng làm việc thay muội muội.
"Không sao, nương đã đi xem qua, công việc cũng không nặng lắm. Con đừng lo, khi nào cần nương sẽ nói với con".
Nói xong, bà lại nhìn hai nhi tử lo lắng nói: "Nhớ kỹ, chuyện này các con không được nói ra, nếu người khác phát hiện, thần tiên sẽ trừng phạt một nhà chúng ta".
Diệp Minh Triết cam đoan không nói chuyện này ra ngoài.
Diệp Minh Hiên thận trọng nói: “Nương, chúng con thề sẽ không bao giờ nói cho ai biết, càng sẽ không để nhà chúng ta trở thành mục tiêu của người khác”.
Tuy chưa từng đọc qua sách nhưng hắn thường xuyên lén lút đến học đường nghe phu tử giảng bài, đồng thời hắn cũng biết nguyên lý cầm ngọc trên tay.
Trong năm hạn hán này, ngay cả nước cũng không có uống, nhưng lại có thể ăn được loại quả thần tiên như vậy, nếu người khác biết chuyện này, liệu một nhà bọn họ còn có đường sống?
Thấy cả hai nhi tử điều hiểu, Lý Văn Tú mỉm cười nói: "Được rồi, hiểu là được rồi. Hôm nay đã muộn, đi ngủ sớm thôi. Ngày mai chúng ta phải vào thị trấn".
Sau đó, bà nhìn vào túp lều tranh nơi nhi nữ và tiểu tế ở, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện nhỏ chút”.
Hai huynh đệ hiểu ý nương, thận trọng gật đầu, khi nương về phòng hai người nhìn nhau rồi cũng đi vào phòng.
Lý Văn Tú trở vào nhà, băn khoăn ngày mai có nên đưa tiểu tế lên thị trấn không, cứ hôn mê bất chỉ sợ có chuyện gì.
Sở dĩ lúc đó bà chọn xung hỉ cho nhi nữ mình là vì bà không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa, theo lời của lão hòa thượng, bà chỉ muốn cứu hài tử chứ không hiểu tính tình của tiểu tế.
Tính tình tốt thì coi như người nhà của mình, nếu như là loại người không hiểu chuyện thì hãy để hai nhi tử dạy dỗ xem có thay đổi được tính tình hay không?
Khi vị hoà thượng kia rời đi, hắn nói rằng nếu trong nhi nữ và tiểu tế của bà có một người xảy ra chuyện gì thì người còn lại sẽ không thể sống sót quá ba ngày.
Lão hoà thượng giống như kẻ nói dối nhưng bà không dám không tin, lúc đó các thái y trong trấn nói rằng nhi nữ bà đã hết hy vọng, nhưng sau khi xung hỉ, Đồng Đồng đã tỉnh lại vào ngày hôm sau.
Bà nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng không ngủ được, sợ đánh thức nhi nữ nên mặc quần áo đi ra ngoài.
Khi Diệp Vũ Đồng tỉnh dậy thì trời đã sáng, nàng ở trong phòng một mình, nương nàng và nàng đại ca chắc đã vào thôn xếp hàng lấy nước.
Nàng mở cửa, Diệp Minh Triết đang xách giỏ đi ra ngoài, thấy nàng đi ra, hắn vui vẻ chạy tới: "Muội muội, sao muội không ngủ thêm? Sao dậy sớm thế?"
Nói xong, hắn nhìn quanh như kẻ trộm, thần bí thì thầm: “Muội, hôm nay không phải muội phải giúp thần tiên làm việc sao?”
Nhìn thấy sự thông minh của đối phương, Diệp Vũ Đồng muốn đưa tay sờ đầu hắn, giơ tay lên mới nhận ra thiếu niên đối diện chính là nhị ca của mình, nàng cũng không cao hơn hắn.
Nàng không thoải mái buông tay xuống, cười nói: "Lát nữa muội sẽ tới đó. Nhị ca, huynh đi đâu sớm vậy?"
"Ta đi một vòng quanh núi xem có đào được chút rau dại nào không. Muội muội, vào nhà ngủ một giấc đi!"
Diệp Vũ Đồng cũng muốn ra ngoài nhìn một chút, từ lúc tỉnh lại nàng vẫn chưa ra ngoài, nhưng nghĩ đến lát nữa nương và đại ca sẽ vào thành, nàng nên làm chút đồ ăn trước đã.
Khônh bao lâu nữa sẽ bắt buộc đi tòng quân, nếu không chăm sóc tốt cho thân thể của mình thì làm sao có thể sống sót trên con đường chạy trốn nạn đói?
Diệp Vũ Đồng thì thầm vào tai Diệp Minh Triết nói: “Nhị ca, huynh về sớm một chút, sau này muội sẽ giúp thần tiên làm việc và lấy chút đồ ăn từ đó”.
"Muội muội, muội đi nghỉ trước đi, đừng mệt mỏi, nếu không chịu được, liền nói với thần tiên chúng ta không muốn nhiều đồ như vậy, chỉ cần cho muội cái gì ăn là được. Nương, ta, cùng đại ca, có thể đào rau rừng để ăn”.
Diệp Minh Triết nói xong, Diệp Vũ Đồng trong lòng ấm áp nói: "Nhị ca, muội biết rồi".
Trước khi vào nhà, nàng lại dặn dò : “Nhị ca, cẩn thận, đừng tranh giành rau rừng với người khác nữa”.
Nàng không phải ngẫu nhiên nói đến điều này, mà cách đây vài ngày, Diệp Minh Triết đã gây gổ với hai thiếu niên trong thôn vì việc đào rau dại.
Tuy gầy như gà nhưng đánh nhau rất nghiêm túc, nếu một mình đánh hai huynh đệ kia thì không thắng cũng vẫn là hòa.
Diệp Minh Triết khịt mũi nói: "Rõ ràng là huynh tìm được rau dại đó, nhưng bọn hắn còn muốn cướp. Nhà chúng ta không còn gì ăn, làm sao huynh có thể cho bọn hắn được?"
Biết muội muội đang lo lắng cho mình, Diệp Minh Triết mỉm cười an ủi nàng: “Muội yên tâm, nếu không thắng được huynh sẽ bỏ chạy, cũng không để mình chịu thiệt”.
Sợ muội muội nhắc đến mình lần nữa, hắn nhanh chân ôm giỏ bỏ chạy.
Diệp Vũ Đồng nhìn thân hình gầy gò với cái đầu to phía trên của hắn, cảm thấy một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn, nàng muốn hắn chạy chậm lại, nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã chạy đi rất xa.
Nàng mỉm cười lắc đầu, sau khi vào nhà đóng cửa lại, bước vào không gian.
Trước tiên nàng vào phòng tắm trong tiểu viện để tắm, cơ thể này chắc đã lâu rồi chưa tắm, tuy thời tiết lúc này không nóng lắm nhưng trên người nàng lại nồng nặc mùi mồ hôi.
Vừa mở cửa phòng tắm, nàng nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình trong gương và sững sờ tại chỗ trong giây lát.
Vừa rồi nàng còn cười nhạo Diệp Minh Triết gầy như gà, nhưng ngoại hình hiện tại của nàng cũng không khác hắn mấy.
Diệp Minh Triết có mái tóc khô và thân hình gầy gò, tuy có lông mày và đôi mắt đẹp nhưng làn da lại tái nhợt, hình như đã lâu không ăn đủ và nguyên nhân là do suy dinh dưỡng.
Nàng nhìn chằm chằm vào người trong gương một lúc, sau đó im lặng bắt đầu cởϊ áσ, quên đi, dù sao nàng cũng không thể quay lại, sau này nàng sẽ tự chăm sóc bản thân, ít nhất nàng vẫn còn mấy mẫu ruộng trong không gian của mình, có đủ thức ăn là được rồi.
Khi giặt quần áo, nàng không dám dùng dầu gội hay sữa tắm mà tìm một miếng xà phòng lưu huỳnh để giặt quần áo, loại xà phòng này không có mùi và giặt rất sạch.