Mang Theo Vài Mẫu Đất, Xuyên Qua Nạn Đói Chiến Loạn

Chương 7: Chửi bới bạn cùng phòng độc ác

Sau khi Lý Văn Tú ra ngoài, Diệp Vũ Đồng bắt đầu nghĩ đến việc thoát khỏi nạn đói trong tương lai.

Thôn bọn họ quyết định chạy trốn nạn đói vì, thứ nhất ở đây không có mưa do hạn hán và hai cái giếng trong thôn cũng không còn nhiều nước.

Thứ hai, nghe được tin Hung Nô từ phía Bắc tấn công, triều đình sắp chiêu binh trở lại.

Lần này, thay vì mỗi nhà một người, tất cả nam nhân từ mười hai đến bốn mươi tuổi điều bị bắt đi.

Tính toán thời gian, mấy ngày nữa người dân trong thôn sẽ nhận được tin tức.

Nhưng nếu bọn họ đang chạy trốn nạn đói và một nhà không có chút lương thực nào, vậy bọn họ phải làm sao?

Tuy rằng nàng có không gian, nàng cũng có thể lấy bất kỳ thứ gì ra, nhưng làm sao có thể giải thích nguồn gốc của những thứ đó với nương và hai ca ca nguyên chủ?

Nàng nhớ cuốn sách đó viết về nương Diệp Vũ Đồng là Lý Văn Tú, đã nhịn đói để dành chút lương thực cho hài tử.

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết người bị đánh chết, người còn lại bán thân vì muội muội.

Nàng suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói với Lý Văn Tú về chuyện không gian, còn việc có nên cho hai ca ca biết hay không thì để nương nàng quyết định.

Nếu sau này bọn họ có ác niệm, muốn chiếm không gian làm của mình, nàng sẽ không mềm lòng.

Nơi này không giống như thời hiện đại, khắp nơi điều có camera, đi đâu cũng phải xuất trình tên thật.

Đến lúc đó chỉ cần tạo thân phận giả và tìm một nơi có núi đẹp nước trong, khí hậu ôn hòa để sống ẩn.

Nghĩ xong những chuyện này, Diệp Vũ Đồng lại ngủ quên.

Nàng tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua kẽ nứt trên mái tranh, ánh nắng dịu nhẹ phản chiếu lên khuôn mặt khiến nàng cảm thấy ấm áp.

Nàng vươn vai, đứng dậy khỏi đống rơm và chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Mở cửa ngôi nhà tranh, đập vào mắt sẽ thấy một khoảng sân có hàng rào, lúc cả nhà họ mới đến đây đã dùng cành cây bao xung quanh căn nhà.

Bên cạnh có một ngôi nhà tranh lớn hơn, là nơi hai ca ca nàng ở, họ thường nấu ăn và đun nước trong căn phòng đó.

Ở nhà không có chậu, chỉ có một chiếc nồi đất cũ do thím Vĩnh Xương cho.

Nàng nhìn quanh sân thì thấy không có ai ở nhà, chắc là họ đã lên núi tìm đồ ăn.

Diệp Vũ Đồng đi ra khỏi nhà, trước cửa là một con đường ngoằn ngoèo, đó là con đường từ thôn lên núi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, con đường này rất ít người qua lại, người trong thôn đi theo một con đường chính khác để vào núi.

Diệp Minh Triết đang đào rau rừng cách đó không xa, nhìn thấy muội muội đi ra, cầm cuốc và giỏ tre chạy tới: "Muội muội, muội đã tỉnh rồi, thấy khỏe hơn chưa?"

Nhìn thiếu niên Diệp Minh Triết mười tuổi, đầu to, thân hình gầy như gà, nhưng đôi mắt đen láy, sáng ngời, dù cuộc sống khó khăn nhưng trong mắt lại tràn đầy hy vọng.

Nghĩ đến những gì viết trong cuốn sách đó, sau khi nương và đại ca nàng chết, số tiền ít ỏi còn lại cũng đã tiêu hết, hai huynh muội thật sự không còn gì để ăn.

Diệp Minh Triết đổi mình lấy mười cân lương thực mốc, Diệp Vũ Đồng nhờ vào số lương thực đó mà sống cho đến Kinh Thành.

Thấy Diệp Vũ Đồng im lặng, Diệp Minh Hiên lo lắng hỏi: "Muội muội, muội lại thấy khó chịu sao? Mau vào trong phòng nghỉ ngơi đi. Huynh nấu cháo cho muội".

Diệp Vũ Đồng đang thầm chửi rủa người bạn cùng phòng độc ác đã viết cuốn sách này, nghe được câu hỏi của nhị ca, nàng mỉm cười nói: “Nhị ca, không sao đâu, muội đỡ hơn nhiều rồi”.

Thấy nhị ca ở đây một mình, nàng lại hỏi: "Nhị ca, sao huynh lại ở đây một mình? Nương và đại ca đâu?"

Diệp Minh Triết sau khi nghe muội muội nói mình ổn, liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nương cùng đại ca lên núi tìm đồ ăn. Để huynh ở nhà trông muội và muội phu.

Huynh thấy không có chuyện gì làm nên đào một ít rễ cỏ, bây giờ rễ cỏ chưa già lắm, còn có thể nhai được, rau dại mà nương và đại ca đào được sẽ phơi khô để dành cho chúng ăn”.

Nói xong, Diệp Minh Triết buồn bã nhìn bầu trời, thở dài: “Nếu trời mưa thì tốt quá. Huynh nghe đại ca nói hai cái giếng trong thôn chúng ta đã không còn nhiều nước. Nếu hạn hán cứ tiếp diễn như thế này, thậm chí còn không có đủ nước để uống.

Diệp Vũ Đồng không nói gì, nhìn đám rễ cỏ trong giỏ tre dùng tay bứt nhẹ, tuy có hơi ẩm nhưng nước cũng không nhiều.

Đây mới là năm đầu tiên, trong nhà còn dư một ít lương thực, có thể đào được một ít rau dại và rễ cỏ ngoài đồng, năm sau và năm sau nữa mới thực sự vất vả.

“Nhị ca, muội lấy rau rừng và rễ cỏ này về rửa sạch, tối nay chúng ta ăn cháo rau”.

Diệp Minh Triết nghe nói nấu cháo rau, nuốt nước bọt nói: "Muội muội, muội còn chưa khỏe hẳn, để huynh nấu".

"Không sao đâu, muội đã khỏe rồi. Nhị ca, huynh cứ tiếp tục đào rau và rễ cỏ, muội đi nấu là được".

Nếu để nấu Diệp Minh Triết thì nhất định hắn sẽ nấu một bát, Diệp Vũ Đồng dự định hôm nay sẽ nấu nhiều hơn để cả nhà có một bữa ăn no, dù sao nàng cũng định nói với nương về chuyện không gian nên về sau bọn họ sẽ không thiếu lương thực ăn.

Diệp Minh Triết thấy muội muội mình đã khá hơn nhiều, không còn yếu ớt nữa nên cũng không ngăn cản, thấy trời vẫn còn sớm nên đi tìm ít rau rừng.

Trước khi đi, hắn lo lắng nói với muội muội: “Muội muội, đừng nấu nhiều quá. Chỉ nấu cho muội và muội phu. Nương và hai ca ca chỉ ăn rau rừng”.

"Muội biết rồi, nhị ca".

Diệp Vũ Đồng mở cánh cửa của một căn nhà tranh khác, căn nhà này rộng hơn nơi mà nương và nàng ở một chút.

Bên trái có một đống rơm khô, một thiếu niên mặc vải thô đang nằm trên đó, chính là tiểu tướng công mà nương tìm để xung hỉ.

Bên phải có mấy thứ đồ lặt vặt, có một cái bếp nhỏ làm bằng đá vụn, phía trên có một chiếc niêu đất.

Nàng bước tới nhìn thiếu niên thì thấy thiếu niên đang nhắm mắt, trông như đang ngủ rất sâu, có một đôi lông mày rậm như hình kiếm và chiếc mũi cao, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng có thể nhìn ra chút khí thế, hắn rất đẹp.

Lý Văn Tú có nói, khi lão hòa thượng đưa hắn đến đây thì hắn đã bất tỉnh.

Đã hai ngày rồi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, không biết người này là ai, hắn bị thương hay là mắc bệnh gì?

Diệp Vũ Đồng nhìn hắn một lúc, xoa cằm nghĩ thầm, nếu hắn thành thật hiểu chuyện thì nàng sẽ đem hắn đi cùng, nếu không thì hừm, nằng mặc kệ có là tướng công hay không.

Bí mật của nàng lớn như vậy, nên nàng sẽ không mang theo một quả bom hẹn giờ không an phận bên mình.

Mang nồi đất tới nấu cháo, mở chiếc thúng nhỏ bằng cỏ khô, trong đó có hai ba ký gạo lứt.

Nàng bốc vài nắm, cho vào nồi đất rồi rửa sạch bằng nước hai lần, nàng mới cảm thấy mùi mốc không còn nồng nặc nữa.

Sau khi vo gạo xong, nàng mới nhớ ra bây giờ là thời kỳ hạn hán, nước quý giá mà nàng lại dùng để vo gạo, nếu nương và hai ca ca nàng biết được thì sẽ đau lòng thế nào?

Sau khi nhìn thiếu niên nằm đó không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng múc một ít nước từ dòng suối không gian cho vào một chiếc thùng gỗ, đồng thời đổ một ít nước từ giếng trong sân nhỏ để nấu cháo.

Một nhà này quá gầy, từ nay về sau thường xuyên uống nước trong đó và cho bọn họ ăn bổ sung, để sau này bonk họ sẽ không dễ dàng chết khi chạy trốn nạn đói.

Mặc dù nàng không biết nước trong giếng không gian là nước gì, nhưng uống nó chắc chắn không có hại gì.

Đến lúc đốt lửa, nàng lại gặp rắc rối, đá đánh lửa không thể tạo ra tia lửa, dù nàng có trí nhớ của nguyên chủ và làm theo phương pháp của nguyên chủ nhưng cũng không thể cháy.