Sau này hai người gặp nhau nhiều lần, Diệp Vũ Đồng càng cảm thấy rất có duyên người này.
Khi nhìn thấy hắn và đường tỷ định thân, Diệp Vũ Đồng nhận ra cũng có tình cảm với hắn.
Nhưng nàng ý thức được nên chỉ đứng từ xa theo dõi hắn, thấy hắn ngày càng có tình cảm sâu đậm với đường tỷ, nàng càng cảm thấy khó chịu nhưng cũng không làm gì cả, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Tình cờ gặp lại Diệp Minh Triết, nhị ca bán mình đổi lấy lương thực, và được biết rằng người nhị ca đã bị người khác bán cho phủ Bình Nguyên Hầu, vì có đầu óc linh hoạt, nhờ vào tài ăn nói, nên cuộc sống trong phủ cũng tương đối tốt.
Khi gặp lại hai người liền ôm nhau khóc, từ đó Diệp Minh Triết thường đến thăm nàng và một nhà Vĩnh Xương thúc, thuê cho hai người một tiểu viện nhỏ.
Cứ sống như vậy thì tốt, nhưng tình tiết truyện do tác giả dẫn dắt, làm sao mà người bạn cùng phòng lại có thể để Diệp Vũ Đồng một cuộc sống bình yên được?
Cuối cùng, cả hai người đều bị biến thành ác quỷ, cái kết thật bi thảm, ngay cả phụ thân bọn họ là Diệp Đại Phong cuối cùng cũng chết không thấy xác, ngay cả một nhà Vĩnh Xương thúc cũng bị nàng liên lụy.
“Đồng Đồng, đầu còn đau không?” Lý Văn Tú lo lắng hỏi, thấy nhi nữ ngơ ngác nhìn mình không nói gì.
Diệp Vũ Đồng kịp phản ứng, liếc nhìn ánh mắt quan tâm của ba người, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Một nhà này đã rất khổ cực tại sao là có kết cục như vậy, chẳng lẽ là vì bọn họ là bia đỡ đạn trong sách của tác giả sao?
Không, nàng sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, bây giờ nàng đã là người xuyên không, nàng nhất định sẽ giúp bọn họ sống tốt, cũng như một nhà Vĩnh Xương thúc.
Diệp Vũ Đồng bắt chước giọng nói thường ngày của nguyên chủ, cười nói: “Nương, đại ca nhị ca, con không sao, nhưng đầu vẫn hơi choáng váng”.
Lý Văn Tú nghe nhi nữ choáng váng, liền tới đỡ nhi nữ nói: “Con ngủ ba ngày rồi, mấy ngày nay còn chưa ăn gì, đương nhiên là chóng mặt rồi. Mau nằm xuống uống bát cháo này đi”.
Diệp Vũ Đồng nghe tin ăn cháo, nàng cảm thấy vừa đói vừa mệt, chắc là do mấy ngày rồi nàng chưa ăn gì.
Diệp Vũ Đồng lại ngồi lên đống rơm, cầm nửa bát cháo trong tay Lý Văn Tú uống.
Cháo này được làm từ gạo lứt, rất thô và có mùi mốc, chắc là loại gạo đã được tích trữ lâu ngày.
Ăn xong nửa bát cháo, bụng nàng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Diệp Minh Triết thấy muội muội chưa ăn no, liền đưa nửa bát cháo để lại cho muội phu, để muội muội ăn trước.
Bây giờ muội muội đã tỉnh, xung hỉ kia coi như thành công đi, lát nữa nấu thêm cho muội phu!
Vị đại sư kia nói rằng không thể để tiểu tử kia chết, nếu không muội muội hắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Muội muội, chỗ này còn có nửa bát, muội mau uống hết đi, ăn no sẽ dễ chịu hơn”.
Diệp Vũ Đồng mỉm cười lắc đầu, “Nhị ca, muội không ăn được nữa”.
Nàng biết trong nhà còn ít đồ ăn, nửa bát cháo này là dành cho muội phu nào đó, nàng không thể ăn thêm nữa.
Trong không gian của nàng có rất nhiều thứ, nhưng hiện tại nàng không có một lý do nào để lấy ra ngoài, chỉ có thể lén lút ăn một ít, đồ ăn còn lại để cho bọn họ.
“Sao muội không ăn được? Nhị ca có thể ăn hết mười bát. Muội chỉ ăn có nửa bát làm sao có thể ăn không được? Không ăn nhiều thì làm sao no được?”
Lý Văn Tú nhận lấy nửa bát cháo từ tay tiểu nhi tử, cười nói: “Ăn đi, nhà chúng ta còn có đồ ăn. Hai ngày trước ca ca con và nương đã mua ở trấn”.
Sau đó quay lại nói với hai nhi tử: “Minh Hiên, Minh Triết, đi nấu thêm chút cháo, cho muội phu con một bát”.
Diệp Minh Hiên gật đầu: "Nương, bây giờ con đi nấu một bát cho muội phu. Chúng ta không đói".
"Dạ nương, con no rồi, rễ cỏ con đào hôm nay ăn ngon lắm." Diệp Minh Triết vỗ bụng cười nói.
Hai huynh đệ nói xong liền đi ra ngoài nấu cháo, Lý Văn Tú lén lấy tay áo lau nước mắt, sau đó mỉm cười bưng nửa bát cháo đưa cho nhi nữ.
Diệp Vũ Đồng im lặng một lúc rồi mới uống hết nửa bát cháo, nếu không uống chắc chắn nương lại lo lắng, không bằng ăn trước, nàng ra ngoài đi dạo tìm biện pháp lấy một ít đồ ra.
Lý Văn Tú thấy nhi nữ ăn cháo, vui vẻ bưng bát trò chuyện, thấy nhi nữ mệt mỏi, bà liền để nàng nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó đi xem tiểu tế.
Diệp Vũ Đồng nhớ ra hình như nàng là nhi nữ duy nhất trong nhà này, hơn nữa năm nay nàng mới chín tuổi, vậy tiểu tế này từ đâu đến?.
Nàng nhịn không được hỏi: "Nương, nương đang nói tiểu tế nào vậy? Tiểu tế của ai vậy?"
Lúc đó Lý Văn Tú mới nhớ nhi nữ còn chưa biết chuyện xung hỉ nên nói với nhi nữ chuyện hai người đã bái đường hôm qua.
"Con đã hôn mê hai ngày, đại phu trong trấn nói không thể cứu được, nương và ca ca con thật sự không còn cách nào khác, thấy lão hòa thượng có chút năng lực, chúng ta nghĩ có thể thử một lần".
Cho nên việc hai người xung hỉ cũng coi như là một chuyện may mắn, xem ra nương đã làm đúng, một ngày sau khi thành thân, con liền tỉnh lại”.
Diệp Vũ Đồng chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, cái gì? Nàng đã thành thân? Không phải nàng mới chín tuổi sao? Người xưa cho dù thành thân sớm thì cũng không thể nào là chín tuổi phải không?
Nàng nằm xuống đống rơm nhìn nóc nhà, cảm thấy thật buồn cười, trước khi xuyên không đến đây nàng thậm chí còn chưa có bạn trai, đây là để bù đắp cho những tiếc nuối kiếp trước của nàng sao?
Nàng vừa tự an ủi mình, vừa mới chấp nhận nạn đói và chiến loạn kéo dài hơn mười năm, thế mà bây giờ lại xuất hiện một tiểu tướng công.
Buồn cười hơn nữa là tiểu tướng công năm nay mới mười hai tuổi, sao lại giống như đang chơi nhà chòi đến vậy?
Nàng nghĩ tới đều gì đó, bỗng nhiên ngồi dậy? Trong cuốn sách đó không hề có nội dung như vậy? Mà Diệp Vũ Đồng cho đến khi chết cũng chưa từng thành thân với ai, làm sao bây giờ lại có thể đột nhiên xuất hiện một tiểu tướng công?
Cốt truyện có thay đổi không? Nếu vậy thì cốt truyện tiếp theo cũng khác với trong sách phải không? Nàng ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ.
Lý Văn Tú thấy Diệp Vũ Đồng bàng hoàng khi biết tin mình đã thành thân, nên mỉm cười an ủi: “Đồng Đồng, con đừng lo lắng, tuy đã bái đường rồi, nhưng tuổi tác còn nhỏ, xem như là huynh muội, chờ con tới tuổi cập kê lại nói”.
Diệp Vũ Đồng nhìn nữ nhân trước mặt mạo hiểm mọi thứ vì nhi nữ mình mà trong lòng cảm thấy chua xót.
Nàng định cười cho qua loa, nhưng rồi nàng nhớ ra đây là cổ đại, nữ nhân rất ngại khi nói đến những chuyện như vậy nên nàng gật đầu giả vờ xấu hổ.
Bây giờ đã thành thân, nàng không thể thuyết phục một người nữ nhân cổ đại hối hận về cuộc hôn nhân của mình với lối suy nghĩ hiện tại, nàng chỉ có thể thực hiện từng bước một.
Dù sao mười năm sau cũng không hề yên bình, nếu tiểu tử kia có tính cách tốt thì có thể đợi hai người lớn hơn rồi mới nói chuyện khác.
Nếu tính tình không tốt, chỉ cần kiếm cớ vứt bỏ là được, một nhà đưa nguyên chủ đến một nơi xa xôi trải qua những năm tháng chiến loạn một cách yên bình.
Lý Văn Tú sờ lên mái tóc vàng úa của nhi nữ, đau khổ nói: “Đồng Đồng, thân thể con còn yếu lắm, hôm nay đừng ngồi dậy, cứ nằm đây nghỉ ngơi cho khỏe. Có cần gì thì gọi nương”.