Tôi Làm Cá Mặn Ở Thế Giới Quỷ Dị

Chương 2: Cửa hàng bách hoá Lợi Quỷ

Người đàn ông xách cặp công tác nói với cô ta: “Bây giờ chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng hoàn thành thật tốt công việc theo yêu cầu.”

Nói rồi, anh ta nặng nề đi về phía kho hàng.

Chàng trai đội mũ đen theo sát phía sau, chắc là đi tìm dụng cụ để quét dọn.

Cô gái tóc công chúa đưa ánh mắt trông mong nhìn Vân Hân.

“Làm việc thôi.” Vân Hân vừa nói vừa đi đến chỗ quầy thu ngân.

Cô gái tóc công chúa không còn cách nào khác, đành đi sắp xếp lại các kệ hàng.

Vân Hân đến trước quầy thu ngân, mở tủ đựng tiền, cẩn thận kiểm kê quỷ sao bên trong.

Để đảm bảo chính xác số tiền hiện có, cô đếm đi đếm lại ba lần, xác nhận tổng cộng có 1123 quỷ sao, hơn nữa giá trị trên mỗi tờ còn khác nhau.

Kiểm kê xong, cô lấy dây chun buộc toàn bộ quỷ sao lại thành một xấp. Vân Hân đặt tay lên, thầm nói: “Phục chế.”

[Phục chế thành công!]

[Chúc mừng người chơi kích hoạt được ba lần bạo kích!]

[Người chơi nhận được một xấp quỷ sao ×3.]

[Một xấp quỷ sao ×3 đã tự động để vào trong không gian cá nhân.]

Thấy có thể làm được, Vân Hân cầm xấp quỷ sao, lại thầm nói: “Phục chế.”

[Phục chế thất bại.]

[Cùng một vật phẩm chỉ có thể phục chế một lần.]

[Nếu gặp người có thiên phú “Phục chế” mang cấp bậc tương đương hoặc cao hơn bạn thì có thể phân biệt được vật thật và sản phẩm phục chế.]

Vân Hân tháo dây chun ra, bỏ toàn bộ quỷ sao vào lại tủ đựng tiền. Cô lấy ba xấp quỷ sao từ không gian cá nhân ra, buộc chúng vào một xấp: “Phục chế.”

[Phục chế thất bại.]

[Sản phẩm phục chế không thể phục chế thêm lần nữa.]

Vân Hân: “…”

Không thể tự bảo vệ bản thân thì cũng thôi đi, mà sử dụng còn bị hạn chế nhiều như vậy, dùng có lợi ích gì!

Vân Hân bỏ đống quỷ sao phục chế được vào không gian, tâm trạng phiền muộn đến khôn tả.

Năm cô tròn mười tám tuổi, vừa thi đại học xong đã bị kéo vào trò chơi kinh dị, bản thân đã đủ xui xẻo. Nhưng còn bi thảm hơn nữa khi đây là kiếp thứ hai của Vân Hân.

Kiếp đầu tiên, cô cũng tên Vân Hân, sinh ra trong một gia đình bình thường.

Bởi vì cha mẹ mong con gái hoá thành phượng hoàng, hy vọng con cái nghịch tập, đưa cả nhà bay cao, từ nhỏ Vân Hân đã khắc khổ học tập, thành tích luôn xếp hạng nhất, sau này được tiến cử đến một trường đại học danh tiếng. Trước khi tốt nghiệp, thông qua tuyển dụng của trường học cô được nhận vào làm ở một nhà máy lớn, từ đó bắt đầu mở ra cuộc sống hạnh phúc của người làm công.

Nhưng ở nhà máy, không thể than mệt. Dù cho bạn có chăm chỉ đi chăng nữa thì cũng bị định nghĩa lại thành “làm một vòng nhỏ đã ngồi nghỉ nửa ngày, làm một vòng lớn thì nghỉ luôn một ngày”, đôi lúc còn bị gọi đi tăng ca ngoài giờ, mà lại không thể từ chối.

Một khi than thở, người khác sẽ nói:

“Con gái đúng là lắm chuyện.”

“Ai cũng làm được, sao cô thì không?”

Vân Hân mạnh mẽ không chịu nhận thua, làm suốt năm năm không xin nghỉ, cũng không đến trễ về sớm, tích cực đồng ý mỗi lần gọi tăng ca, còn làm tốt hơn những người khác.

Cuối cùng, cô dùng sự thật chứng minh rằng bản thân cô thật sự có năng lực, là tinh anh. Còn lấy mạng sống chứng minh chế độ làm việc và nghỉ ngơi này không dành cho con người, nếu kiên trì lâu dài thì rất dễ đột tử.



Mang theo ký ức sống lại, kiếp thứ hai Vân Hân trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Nhớ lại những điều đã trải qua ở kiếp trước, cô không cảm thấy tí kiêu hãnh nào mà ngược lại còn vô cùng mệt mỏi.

Vân Hân quyết tâm, kiếp này cô muốn sống một cuộc đời nhàn nhã lười biếng như cá mặn.

Nhưng mà ông trời luôn trêu người.

Trẻ mồ côi thì chỉ có thể sống dưới sự trợ cấp của cô nhi viện, nghĩa là không có sự hỗ trợ từ gia đình làm bàn đạp, cần phải đi giành học bổng để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Để giảm bớt gánh nặng cho cô nhi viện, ngay từ năm đầu trung học cô đã dọn ra ở riêng. Chăm chỉ học tập, cố gắng thi đại học, mắt thấy đã sắp bước vào những ngày tháng đại học, ngờ đâu lại bị kéo vào trò chơi kinh dị.

Nếu không phải Vân Hân có tố chất tâm lý vững vàng, có khi lúc này cô đã từ bỏ phản kháng.

Suy nghĩ đến chuyện có thể kiếp thứ hai vẫn chưa phải là điểm kết thúc, lỡ đâu còn có kiếp thứ ba, lại phải bắt đầu từ con số không, Vân Hân quyết định giãy giụa một lần.

“A!!”

Một giọng nữ cao chói tai cắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Hân.

Chỉ thấy cô gái tóc công chúa hoảng sợ chạy ra khỏi khu vực kệ để hàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, như vừa thấy quỷ.

“Lúc tôi sắp xếp lại kệ hàng thì có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay tôi.” Giọng nói của cô gái tóc công chúa hơi run, lắp bắp, suýt nữa không nói được rõ ràng.

Vân Hân: “… Bình tĩnh một chút, đây là trò chơi kinh dị, gặp quỷ là chuyện rất bình thường.”

Cô gái tóc công chúa bật khóc nức nở: “Nhưng mà nó bắt lấy tay tôi!”