"Theo kinh nghiệm của tôi," Kỷ Minh Tranh dừng lại một chút:
"Nói nhiều sẽ đau hơn nói ít."
Không, không cần kinh nghiệm, là thường thức.
Bành Hướng Chi nhắm lại miệng, âm thầm chửi thầm.
"Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, bằng không tiền mất trắng."
Kỷ Minh Tranh uống một ngụm cháo, nhẹ nhàng nói.
Đề tài đau làm nền trước đó, cũng công cốc rồi.
Khá lắm, trái tim của Bành Hướng Chi giống máy bơm nước như bị giật một phen, muốn điên cuồng xuất quyền, nhưng lại biết khẳng định sẽ đánh vào bông. Người phụ nữ này thật sự có thể làm cho người ta phát điên, lúc thì bảo cô câm miệng, lúc lại bảo cô mau nói.
Nhưng Bành Hướng Chi thật sự không thể không nói.
Vì vậy cô chồng tay lên nhau đặt ở trên bàn, chuẩn bị nói thẳng:
"Cô nhắn tin cho tôi nhiều như vậy, là làm gì thế?"
"Bình luận kịch."
"Nói nhảm, ai không biết là bình luận kịch, nhưng kịch truyền thanh của tôi có liên quan gì đến cô sao? Bình thường cô cũng không bình luận bộ khác mà, nói lại, cô không có wechat của tôi sao, không có số điện thoại của tôi sao, vì sao cô lại đăng ký một tài khoản phụ để gửi tin nhắn cho tôi?"
"Đầu tiên," Kỷ Minh Tranh đẩy đẩy mắt kính:
"Đó không phải là tài khoản phụ, chỉ là tài khoản sinh hoạt của tôi, Ký Lục Hoa Thảo Đích Trường Thế, chưa từng giấu giếm, cũng không có gì không thể cho người khác biết."
Này, sau đó thì sao?
"Tiếp theo, là một người đã mua kịch để nghe, tôi có quyền lợi dùng bất kỳ con đường nào, dưới tình huống không có người công kích và khẩu xuất ác ngôn, phản hồi cảm nhận của mình khi nghe xong. Mà tài khoản weibo của cô đang lấy danh nghĩa đạo diễn tiến hành tuyên truyền kịch truyền thanh, hẳn là sẽ bổ sung một phần nghĩa vụ cho người nghe phản hồi."
"Đây là giao diện mua sắm kịch tập mà tôi đã mua."
Kỷ Minh Tranh đẩy di động của mình qua, để Bành Hướng Chi xem.
"Hơn nữa, chúng ta cũng chưa từng trò chuyện với nhau, tôi đã quên số wechat của cô là gì."
Bây giờ đã nhớ kỹ, cơ oa sợ ngươi.
Bành Hướng Chi nghe mà sửng sốt, cảm giác giống như rất có lý.
"Vậy, cô mà cũng nghe kịch này à?"
《 Vương gia Bá Đạo Truy Thê Thất Thế Tình》.
Cô vẫn khó mà tin được.
Kỷ Minh Tranh lấy điện thoại lại, gật đầu:
"Tôi là fan sách."
"Fan sách?"
Hai chữ này lại ở đồng tử của Bành Hướng Chi bách chuyển thiên hồi.
Kỷ Minh Tranh lại đẩy điện thoại qua, mở ra giao diện một QQ:
"Diễn đàn fan sách, tôi là fan sách."
Mẹ kiếp.
Trong lòng Bành Hướng Chi run rẩy, cô khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng một người như Kỷ Minh Tranh mỗi đêm khi về nhà sẽ như bà dì vui vẻ đọc loại tiểu thuyết mạng này.
Nghĩ lại thì thật sự quá biếи ŧɦái, còn biếи ŧɦái hơn cả dùng răng của bệnh nhân chơi xếp hình.
"Cô, cô đọc tiểu thuyết ngôn tình à? Còn follow diễn đàn nữa."
Bành Hướng Chi không tự giác hạ thấp giọng nói, rất ôn nhu, rất triền miên, ánh mắt còn mang theo một chút thương hại.
Người hơn ba mươi tuổi, khi làm fan sách, follow diễn đàn, còn là fan khảo chứng, từng điều cho cô nguyên văn đúng.
Đột nhiên nhớ lại, vừa rồi mình có biểu hiện ra sự bất kính đối với bộ tiểu thuyết này hay không.
Bành Hướng Chi thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn đèn treo, trong lòng giống như có gió bắc thổi vù vù.
Vừa rồi cô chính là cảm thấy mình bị nàng nhìn chăm chú từ trên cao xuống, trong một giây đồng hồ, tiểu ngoạn ý nhi.
Hận không thể đập đầu xuống đất.