Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 6

Bành Hướng Chi quyết định mời Kỷ Minh Tranh đi ăn cơm.

Một là vì muốn tìm hiểu thêm về Kỷ Minh Tranh, hai là dù sao người ta cũng đã giúp mình, còn chờ mình một tiếng.

Thế là chờ sau khi y tá ra ngoài, Bành Hướng Chi đi từ ghế nha khoa đến tủ đồ của Kỷ Minh Tranh.

"Trời ơi! Cô đang làm gì vậy?"

Bành Hướng Chi giật mình. Trong hộc tủ có một tờ khăn giấy, trên đó bày biện mấy chiếc răng khôn dính máu, nhìn vô cùng ghê rợn.

Kỷ Minh Tranh liếc nhìn Bành Hướng Chi, chỉ vào chiếc răng ở góc dưới bên trái: "Đây là của cô."

Bành Hướng Chi nổi da gà: "Cô nhổ răng xong lại góp nhặt răng của mỗi bệnh nhân để chơi ghép hình à?"

Nheo đôi mắt phượng hẹp dài, Bành Hướng Chi không khỏi liên tưởng đến những tình tiết khám nghiệm tử thi trong phim "Thiếu niên Bao Thanh Thiên".

Dù sao, đây cũng là "thi thể" răng của mình.

Bỗng nhiên Bành Hướng Chi không muốn mời Kỷ Minh Tranh đi ăn cơm nữa. Cái hành động này của Kỷ Minh Tranh có phần kỳ quái.

Kỷ Minh Tranh vuốt ve đường viền hộc tủ, giải thích: "Việc thu thập răng là để kiểm tra xem việc nhổ răng đã hoàn chỉnh hay chưa, có còn sót mảnh vỡ nào trong miệng cô hay không."

Thì ra là thế.

Bành Hướng Chi chột dạ che miệng ho nhẹ, giật giật lông mi. Nhìn kỹ lại, hành động của Kỷ Minh Tranh cũng không đến mức quá đáng sợ. Bành Hướng Chi vốn dĩ đã tò mò, nên lại tiến đến gần hơn để nhìn kỹ chiếc răng của mình.

Vừa tiến đến, Kỷ Minh Tranh lại nhíu mày, lùi ra sau và nhìn Bành Hướng Chi với vẻ cảnh giác.

Phản ứng này... không đúng.

Bành Hướng Chi lòng rối như tơ vò, cắn chặt miếng bông gòn trong miệng. Ánh mắt lơ lửng trên hàng mi rồi lại giật giật cổ, quay mặt đi.

Kỷ Minh Tranh lùi lại vài bước, đưa mu bàn tay chống đỡ môi mình.

Mẹ… nó… ?

Hai chữ lặp đi lặp lại trong đầu Bành Hướng Chi.

Kỷ Minh Tranh thực sự có động tác phòng thủ như một người phụ nữ đoan trang bị trêu chọc. Nàng đưa tay trái về phía Bành Hướng Chi, năm ngón tay hơi buông lỏng, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Kỷ Minh Tranh, cô có bị bệnh không thế!" Bành Hướng Chi tức giận đến xù lông.

"Cái động tác này của cô là sao?" Bành Hướng Chi run rẩy trong lòng.

"Có cần thiết phải thế không! Cứng nhắc một chút cũng được, nhưng sao lại phản ứng thái quá như vậy? Cái bộ dạng muốn cắn lưỡi tự sát khi bị người đυ.ng phải là cho ai xem? Nghe cho rõ đây, người bị tiêm thuốc tê là chị đây, không phải là cô! Chúng ta đều là phụ nữ, cô lại ở đây như muốn dùng lụa trắng thắt cổ vậy?"

Bành Hướng Chi tức đến mức chảy cả máu cam.

Kỷ Minh Tranh giật giật tay, nhưng vẫn không buông ra, nhỏ giọng nói với Bành Hướng Chi: "Cắn."

"Hả?"

"Miếng bông, cắn, cầm máu."

“A.” Bành Hướng Chi dùng đầu lưỡi đưa miếng bông vào miệng, cắn chặt.

Há miệng run rẩy duỗi một ngón tay ra, lắc lư hai lần, ra hiệu Kỷ Minh Tranh buông tay.

Bành Hướng Chi tuy không nói được, nhưng vẫn có thể cử động.

Kỷ Minh Tranh bị dáng vẻ thân tàn chí kiên của Bành Hướng Chi hung hăng uy hϊếp, thuận theo buông tay, đưa tờ đơn ghi chú ý của bác sĩ đến trước mặt cô, rồi chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

"Ai!"

Bành Hướng Chi nghiêng miệng, cắn miếng bông, gọi nàng.

Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại sau lưng cong cong.

"Ban đêm cô có bận gì không?"

"Không có." Kỷ Minh Tranh đáp.

"Hai ta đi ăn cơm nhỉ!" Bành Hướng Chi nói, nước bọt đột nhiên chảy xuống.

Kỷ Minh Tranh nhìn dòng nước miếng chảy trên cằm Bành Hướng Chi, biểu cảm phức tạp.

Nàng đưa trang giấy cho Bành Hướng Chi mà không nói lời nào.

"Không đánh cô, cảm tạ cô." Bành Hướng Chi vừa xoa mặt vừa nói.

Bành Hướng Chi nhìn thấy Kỷ Minh Tranh đưa tay lên, nhưng không phải để che miệng mà là dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi, cúi đầu, khẽ mỉm cười.

Lần này, nụ cười rạng rỡ hơn, kéo dài hơn. Lông mi cong vυ't của nàng rủ xuống, rung rinh theo từng nhịp cười.

Còn khá là xinh đẹp...

Bành Hướng Chi nghiêng đầu nhìn Kỷ Minh Tranh. Bỗng nhiên, hắn nhận ra rằng nếu Kỷ Minh Tranh trang điểm một chút, hẳn sẽ rất đẹp theo kiểu cổ điển, mang một nét yếu đuối mong manh.

Kỷ Minh Tranh cong ngón trỏ, đẩy gọng kính lên, hỏi cô: "Ăn gì?"

"Lẩu cay, thèm quá!" Bành Hướng Chi đáp.

Kỷ Minh Tranh nhếch miệng, đưa tờ danh sách trong tay cho Bành Hướng Chi: "Tôi đề nghị cô xem mục chú ý trước khi nói."

Cũng đề nghị cô trước khi nói, phải động não trước đã.

Bành Hướng Chi cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi liệu thuốc tê có ảnh hưởng đến trí nhớ hay không, vì cô nhớ rõ ràng đã nói với Kỷ Minh Tranh rằng miệng mình có một lỗ thủng.

"Vậy... húp cháo?" Bành Hướng Chi thỏa hiệp.

Kỷ Minh Tranh gật đầu, cởϊ áσ khoác trắng treo lên móc áo. Sau đó, lấy áo lông choàng lên người, chờ Bành Hướng Chi mặc áo khoác. Hai người cùng nhau xuống lầu.

Nhìn thấy chiếc mô tô phong cách của mình, Bành Hướng Chi nở nụ cười tà mị, muốn đề nghị Kỷ Minh Tranh ngồi sau, chị đây chở cô đi mở mang tầm mắt, nhưng Kỷ Minh Tranh từ chối, cũng lấy xe của mình ra.

Bành Hướng Chi đành buồn bực đi theo sau Kỷ Minh Tranh với tốc độ rùa bò. Chiếc xe điện nhỏ bé của Kỷ Minh Tranh chạy phăng phăng phía trước, môtô của Bành Hướng Chi phun khói mù mịt, khiến cả ống bô xe cũng cảm thấy biệt khuất.

Hóa ra người lái chiếc xe điện "đồ chơi" mà Bành Hướng Chi chửi bậy chính là Kỷ Minh Tranh. Nhìn nàng nhét tay vào tay áo một cách thuần thục, Bành Hướng Chi đều muốn điên rồi.

Đến quán cháo, Kỷ Minh Tranh đỗ xe điện ở chỗ dành cho xe không động cơ, lại chờ cái đuôi Bành Hướng Chi đang ung dung chạy tới, sắc mặt lạnh lùng đứng sang một bên.

Kỷ Minh Tranh đút nắm tay trong túi, cổ áo lông bao lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Bỗng nhiên, nàng mở miệng hỏi: "Cô lạnh không?"

Bành Hướng Chi vẩy tóc vắt ngang trán, đáp: "Không lạnh."

Kỷ Minh Tranh nhìn đôi tay cóng đến tím tái của Bành Hướng Chi, gật đầu.

Chờ Kỷ Minh Tranh xoay người, Bành Hướng Chi co vai khàn giọng xoa xoa đôi bàn tay, cùng với nàng đi vào mặt tiền cửa hàng.

Nàng dường như thường xuyên đến đây, nhân viên cửa hàng đều quen biết, không cần xem thực đơn, chỉ chọn một bát cháo trứng muối thịt nạc. Sau đó, chờ Bành Hướng Chi lật thực đơn gọi món.

"Cháo thịt bò trượt trứng đi." Bành Hướng Chi nhìn một vòng, thực sự không có món gì hợp khẩu vị.

Lại để Kỷ Minh Tranh gọi thêm mấy món nữa, tốt xấu gì cũng là cô mời cơm cảm ơn, mặc dù tình huống đặc biệt chỉ có thể ăn cháo, nhưng phô trương vẫn phải có.

Thế là thêm vào món cháo gà nếp, chao nước chưng xương sườn, chưng phượng trảo và món A Hoa ruộng lọt sữa hoa mà Bành Hướng Chi yêu thích nhất.

Món ngọt ở đây rất ngọt, Kỷ Minh Tranh nhìn thôi đã thấy ngán, nên từ trước đến nay nàng không bao giờ gọi. Nhưng Bành Hướng Chi lại rất thích món này.

Cô cẩn thận đưa viên vào khoang miệng bên trái, dùng một bên răng nhai, cảm thấy thuốc tê sắp hết tác dụng, vì bên lợi phải bắt đầu mơ hồ đau nhức.

Kỷ Minh Tranh ăn cơm rất yên tĩnh, không nhìn Bành Hướng Chi lấy một lần. Nàng cúi đầu nghiêm túc ăn cháo, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không chơi.

Bành Hướng Chi càng nhìn càng cảm thấy, có nên giới thiệu Hướng Vãn cho Kỷ Minh Tranh quen biết hay không, hai người nên nhận người thân.

Quá lúng túng, hai người các cô chạm mặt ở nhà ăn vào giữa trưa, lại giống như là người xa lạ.

Đây gọi là ăn cơm à?

Thế là cô vắt hết óc tìm chủ đề:

"Tôi cảm thấy tôi có chút đau, có phải hết thuốc tê rồi hay không."

"Đúng vậy, sẽ từ từ đau, có thể sẽ còn sưng lên."

"Vậy nếu đau đến không chịu được, tôi có thể uống thuốc giảm đau hay không, aiz cô có kê thuốc giảm đau cho tôi không?"

"Kê rồi."

"Loại đau đớn kia là bình thường à? Sao tôi biết loại đau đớn này có phải phạm vi bình thường hay không? Sao tôi biết nó có phải chứng viêm dị thường hay không? Cô biết đó, lực cảm nhận của mỗi người đều không giống nhau, triệu chứng gì có thể làm cho tôi cảm thấy nó đang hồi phục bình thường thế?"

"Bành Hướng Chi."

Kỷ Minh Tranh buông muỗng xuống.

"?"

"Không phải cô đã từng nhổ răng rồi à?"

... Đúng nhỉ.

"Khi đó hai bốn hai lăm, bao nhiêu năm trước, tôi đã không nhớ rõ nữa, hơn nữa thân thể của tôi bây giờ không thể so với năm đó, nghề này của chúng ta ngày đêm điên đảo, sức chống cự kém, thân thể này càng ngày càng tệ."

Bành Hướng Chi thở dài:

"Lại nói, lúc ấy tôi cũng không phải là răng khôn mọc ngầm nha, cái này nhìn ghê gớm hơn rất nhiều."