Pháo Hôi Liếm Cẩu Chuyên Nghiệp Hoá Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 2

Cố Tuyền chậm rãi mở bừng mắt.

Đập vào mặt đầu tiên là một căn phòng ký túc xá hai người không lớn cũng không nhỏ.

Cậu từ trên giường ngồi dậy, vừa quay đầu đã đối diện với tấm gương đầu bàn làm việc.

Cậu nhìn chằm chằm bản thân trong gương, trong đầu thầm lặng đánh giá.

Nói thật, hoàn cảnh cùng điều kiện của cục công tác quả đúng là không quá tệ—— tóm lại thân thể vào thời điểm cậu xuyên qua vẫn còn ở trạng thái tốt nhất, lại cố ý đặt hình dáng của nhân vật giống tám chín phần với hình dáng ngoài đời.

—— Đương nhiên để đảm bảo riêng tư cho nhiệm vụ giả, trong cục cũng thiết kế quyền bảo mật đặc biệt, đều mã hoá tất cả thông tin của mọi người.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo non nớt, cặp mắt hạnh đen láy tròn to, trên chóp mũi còn tinh tế điểm thêm nốt ruồi son nho nhỏ, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng —— thoạt nhìn ngoan ngoãn lại tràn đầy sức sống.

Lúc Cố Tuyền còn mông lung chìm đắm trong suy nghĩ thì rốt cuộc hệ thống cũng online.

“Ký chủ, ký chủ?”

Tiếng kêu máy móc kéo cậu về thực tại, Cố Tuyền luống cuống hỏi nó: “Vậy tiếp theo ta nên làm gì?”

Đối với cái tên tay mơ chỉ biết áp dụng vào lý thuyết mà mù thực tiễn như Cố Tuyền mà nói thì cậu phải dự tính đi từng bước một cách cẩn thận, tốt nhất dựa theo mệnh lệnh được đưa ra.

Mà hiển nhiên hệ thống bên kia cũng là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ nên không tránh khỏi có chút chút khẩn trương.

“…… Ưmm, dựa theo cốt truyện, lát nữa ký chủ sẽ bám dính bên cạnh vai chính thụ, còn lúc sau thì ngài phải tiến hành gây phiền thoái cho công chính ——bắt buộc bảo trì tần suất mỗi ngày một lần cho đến khi cuộc khảo thí nhà trường được tổ chức.”

Cuộc khảo thí….

Cũng chính là điểm nhấn của cốt truyện!

Là thời điểm tình cảm vai chính công thụ tiến bộ vượt bậc a!

—— À mà cũng là nơi cái mạng pháo hôi của Cố Tuyền chấm hết.

Cố Tuyền nghe xong hệ thống nói xong, nghiêm túc gật đầu.

“Chỉ cần bám hắn thôi đúng không.”

Chưa đợi hệ thống trả lời, cậu đã mặc xong quân phục, vươn tay mở cửa phòng ký túc xá.

“Chắn chắn ta sẽ làm tốt.”

…………………

Phòng huấn luyện.

Một đám thanh niên ăn bận áo quần chiến đấu ngồi hi hi ha ha trêu cợt, nhìn qua đều là bọn phú nhị đại có gia thế tốt, giơ tay gác chân đều mang theo một khí thế ngạo mạn khó có thể che giấu.

Thời điểm Cố Tuyền tiến vào, những người này bị động tĩnh trước cửa thu hút sự chú ý, nhìn thấy cái đứa đến là cậu, không khỏi kéo khoé miệng cười đùa: “Hô, tiểu tuỳ tùng của Raphael, sao hôm nay lại còn đến muộn hơn bọn ta thế?”

“Hiếm khi không thấy ngươi bên cạnh Raphael còn làm ta cảm thấy không quen đó ha ha.”

“Nhanh lại đây, Raphael đã đến nửa ngày trời rồi a.”

(Raphael là tên của thụ chính, do dễ bị lú nên tôi nói để các bạn biết rõ hơn)

Bọn họ một bên nói giỡn một bên nhích người nhường đường cho cậu.

Vị trí trung tâm vừa bị che chắn được đám người tản ra mà xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này Cố Tuyền mới hoàn toàn nhìn thấy một nam nhân lười biếng còn vân vê găng tay ở giữa đám đông.

Nam nhân với mái tóc vàng rực rỡ, cặp mắt xanh biếc cùng lông mi dài như cánh bướm khẽ rũ xuống, một bên sườn mặt thoạt nhìn như pho tượng được khắc tỉ mỉ bằng đá cẩm thạch, nhìn qua xác thực hoàn mỹ không tì vết.

Ánh mắt hắn đảo qua Cố Tuyền còn ngu ngơ đứng trước cửa, không tự chủ mà cười nhạt.

“Còn ngốc đó làm gì?”

Hắn tùy ý thu hồi tầm mắt, ngữ khí đều toát ra vẻ ngạo mạn lười biếng.

“—— Lại đây đeo giúp ta.”

Đầu tiên Cố Tuyền sửng sốt một chút.

Thật ra trước đây cậu đã từng nghe các tiền bối nói qua, rằng sau khi xuyên việt sẽ cảm thấy thấy vai chính hàng thật giá thật sẽ khác hoàn toàn với lúc đọc trong sách.

Khi ấy cậu không hiểu sẽ khác ở chỗ nào, nhưng hiện tại cậu minh bạch —— thực tiễn và tưởng tượng luôn cách biệt một trời một vực.

——Hoá ra trên thế giới này thực sự có cái thứ gọi là hào quang nhân vật chính.

—— Quả thực cũng…… Quá loá mắt rồi!!

—— Ở đời còn tồn tại loại người như thế này sao?

Nhìn thanh niên tóc vàng mắt xanh trước mắt, Cố Tuyền xuất thần mà suy nghĩ vu vơ.

Có lẽ là cậu bất động khá lâu, liền khiến thanh niên nảy sinh nghi hoặc.

Vì sao mà cậu ta không lập tức thò đầu qua như mấy lần trước? Hắn híp mắt, nghiêng đầu, mí mắt hơi nhấc lên, lười nhác nhìn lướt qua cậu.

“—— Colin?”

Bị điểm danh, Cố Tuyền nhanh chóng hồi thần——tức khắc trong lòng tự khiển trách bản thân không chuyên nghiệp, chỉ vì mỹ mạo vai chính mà mất tập trung, thiếu chút nữa đã OOC.

Cố Tuyền nhanh chóng điều chỉnh tư thái, làm ra một bộ cợt nhả, cầm lấy găng tay trên tay của thanh niên.

“Xin lỗi lão đại, ngày hôm qua ta ngủ khá muộn? Nên hôm nay đến chậm, thật sự là xin lỗi rất nhiều a.”

Cậu vừa trả lời, vừa cúi đầu thắt nút.

Colin - Nhân vật Cố Tuyền sắm lần này, xuất thân từ gia đình quý tộc mới nổi, phụ thân của cậu ta là người dưới trướng của phụ thân Raphael—— Do trong nhà từng ‘dạy bảo’ cậu ta đi nịnh bợ hắn, cho nên hiện tại mới trở thành tuỳ tùng bên cạnh Raphael.

…………

Raphael nhìn tên tuỳ tùng cẩn thận thắt nút cho hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cứ cảm thấy hôm nay người này có điểm kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không biết.

Hắn rũ mi, đầu tiên nhìn cậu một cái, sau đó liền nhàn nhạt mở miệng.

“Không có lần sau.”