Sau khi hết tiết buổi chiều, Lư Triết Hạo dẫn Tần Tri Vi đến một quán bán món cay Tứ Xuyên ở gần đó, ngày hôm qua bọn họ đã đặt bàn trước rồi, lý do mà bọn họ đến nơi này là vì Tần Tri Vi thích ăn cay: “Mấy ngày hôm nay mọi người đều mệt mỏi vì điều tra vụ án, tối nay tôi trả tiền mọi người cứ ăn uống thỏa thích nhé.”
Cao Lau Giày cười ha ha: “Anh Hạo, sao đột nhiên anh lại khách sáo thế?”
Người đàn ông vừa lên tiếng thấy đối phương không nói gì thì vội vàng hòa giải: “Chẳng phải có lãnh đạo mới đến sao? Cậu để cho anh Hạo phát biểu đôi lời đi, sau này Madam dạy chúng ta điều tra vụ án nhiều hơn nhé.”
Những người khác đều nhìn về phía Lư Triết Hạo nhưng không ai dám nói tiếp.
Lư Triết Hạo là người dám làm dám chịu, anh ta cầm ly rượu lên xin lỗi Tần Tri Vi: “Trước đây tôi đã xem thường Madam rồi, cô là người có năng lực, tôi mời cô một ly.”
Anh ta uống liên tục ba ly trước sự trầm trồ của những người khác.
Tần Tri Vi cười và nói: “Không có gì, sau này mọi người chỉ dạy cho tôi nhiều hơn nhé, có án cùng phá có công cùng lập.”
Những người khác hưởng ứng: “Được.”
Sau ba vòng rượu, tâm trạng của mọi người đã thả lỏng hơn nhiều có người tò mò hỏi quan hệ giữa Tần Tri Vi và Falker là gì.
Tần Tri Vi lắc đầu không nói ra mối quan hệ của hai người bọn họ: “Là anh ấy phỏng vấn tuyển tôi vào đây.”
“Vậy sao cô dám gọi điện thoại cho Falker lúc nửa đêm thế?” Cao Lau Giày tò mò vì sao Tần Tri Vi dám gọi điện thoại nhờ Falker giúp đỡ lúc nửa đêm.
Những người khác đều nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, Lư Triết Hạo giơ ngón tay cái lên: “Cô giỏi thật đấy! Tuổi tác của Falker đã cao nên thường xuyên bị mất ngủ, nếu không phải chuyện gì to tát không ai dám gọi điện thoại cho ông ấy lúc nửa đêm, không ngờ cô dám làm như vậy. Sau này mọi người đừng nói tôi không biết lớn nhỏ nữa nhé, so với cô ấy, tôi chẳng là cái thá gì hết.”
Tần Tri Vi bật cười: “Tôi không sợ đâu. Trước đây Falker mời nhầm một kẻ lừa đảo về khiến cho ông ấy thấy không vui. Lần này ông ấy tự mình phỏng vấn tôi, ông ấy muốn chứng minh rằng mình không nhìn lầm người. Nếu tôi biểu hiện tốt, mọi người sẽ quên mất chuyện không vui trước đây khen ông ấy có đôi mắt tinh tường, ông ấy đâu có lý do gì để tức giận chứ? Sau đó để xua tan sự bất mãn của Falker đối với tôi, buổi chiều tôi đã hẹn riêng Falker đi uống trà để đền tội sau đó kể lại chi tiết vụ án cho ông ấy nghe, mong ông ấy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Sau khi mọi người hiểu ra thì giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh thật đấy! Đúng là chuyên gia tâm lý có khác, cô hiểu tâm lý người khác thật đấy!”
Nói xong, mọi người bắt đầu mong chờ: “Nếu tất cả chúng ta đều học được kỹ năng này của cô thì tương lai tổ trọng án A của chúng ta đứng đầu trong việc phá án là cái chắc!”
Trong một chuyến xe buýt nọ, cô đã từng nghe nói tỉ lệ phá án của tổ trọng án rất thấp nhưng cô không biết nó thấp đến mức nào nên đã lên tiếng hỏi: “Xếp hạng phá án của mọi người hiện đang là bao nhiêu thế?”
Trong khoảnh khắc này, căn phòng vốn đang náo nhiệt bỗng im phăng phắc.
La Ki Bo lườm Cao Lau Giày một cái: “Đang vui thì đứt dây đàn! Hôm nay là ngày vui, anh nhắc đến chuyện này làm gì?”
Lư Triết Hạo lại cảm thấy không sao cả, anh ta cười haha: “Xếp hạng phá án của tổ trọng án chúng ta là thấp nhất. Thật ra chuyện này cũng có nguyên nhân đấy! Bởi vì khi những nơi khác không phá được án sẽ giao lại cho chúng ta, nếu phá được án thì người ta tự phá chứ chẳng đến lượt chúng ta, cho nên chúng ta không theo kịp bọn họ nhưng truyền thông lại không quan tâm đến chuyện này mà chỉ đưa ra xếp hạng một cách phiến diện mà thôi.”
Tần Tri Vi hiểu ra, cô nói: “Không công bằng với mọi người chút nào.”
“Đúng vậy, cho nên nếu như xét xếp hạng nội bộ, tổ trọng án A của chúng ta luôn đứng đầu.” Trong giọng nói của Lư Triết Hạo khó giấu được sự tự hào, anh ta đột nhiên nghĩ đến chuyện Falker nói với anh ta lúc chiều: “À, Madam này, tổ chúng tôi còn thiếu một người nữa, cô cảm thấy tổ chúng tôi thiếu kiểu người như thế nào?”
Cao Lau Giày không nhịn được thốt lên: “Chúng ta thiếu một người thông minh như Madam.”
Những người khác cũng hùa theo: “Đúng đó, nếu Madam gia nhập, chắc chắn tổ chúng ta sẽ phá được rất nhiều vụ án lớn.”
Bọn họ ồn ào hùa theo nhưng Lư Triết Hạo tiếc nuối nói với bọn họ rằng đây là chuyện không thể: “Madam là chuyên gia, sau này cô ấy chỉ có thể hướng dẫn chúng ta phá án chứ không thể gia nhập tổ trọng án. Chiều nay tôi đã đi tìm Falker rồi nhưng ông ấy kiên quyết từ chối, mọi người đừng khiến cho Madam cảm thấy khó xử.”
Những người khác đều cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng biết có thể gặp được người giỏi giang như cô là tốt lắm rồi. Ý đồ của Falker là để cô bồi dưỡng ra nhiều người giỏi sở cảnh sát chứ không phải đến chỗ bọn họ làm việc.
Tần Tri Vi cười một cái rồi mới trả lời Lư Triết Hạo: “Tôi cảm thấy nhóm mình nên tìm một nữ cảnh sát đi.”
Cô vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều phản đối: “Madam, tôi công nhận là cô rất giỏi nhưng không phải là tất cả cảnh sát nữ đều giỏi giang như cô đâu.”
Sở cảnh sát của bọn họ không phải nam nhi quốc, có rất nhiều nữ cảnh sát, thậm chí có người đã đi làm từ những năm 90 đến nay, sở cảnh sát kêu gọi nam nữ bình đẳng cùng làm cùng hưởng. Nhưng biết bao nhiêu năm trôi qua chưa thấy nữ cảnh sát nào làm tốt và được tuyên dương cả, quan trọng nhất là từ ngày xưa cho đến bây giờ không có nữ cảnh sát nào gia nhập tổ trọng án cả.
Nếu như Lư Triết Hạo thiếu người muốn tuyển thêm, Falker cũng muốn điều một nữ cảnh sát tới đây nhưng anh ta kiên quyết từ chối.
Tổ trọng án không giống như những ban ngành khác chỉ cần đi làm và tan làm là được. Nhưng nếu muốn gia nhập tổ trọng án, nữ cảnh sát phải làm việc trong sở cảnh sát đủ năm năm nhưng đa số nữ cảnh sát đủ số tuổi đều đã kết hôn và đặt gia đình lên hàng đầu rồi. Nếu làm việc trong tổ trọng án sẽ phải thường xuyên thức đêm để tăng ca nên không có nữ cảnh sát nào chịu nổi.
Tần Tri Vi không biết suy nghĩ trong đầu Lư Triết Hạo, cô khuyên nhủ: “Mọi người đều là cảnh sát nên đều hiểu tỉ lệ phạm tội của nam và nữ là 9:1 hơn nữa đa phần đều là những vụ án bạo lực. Tất nhiên nam cảnh sát có thể dùng sức mạnh để khống chế đối phương nhưng nếu đối phương là kẻ ăn mềm không ăn cứng thì chiêu này của mọi người sẽ vô dụng. Nhược điểm của những người đàn ông đó chính là phụ nữ, trong vụ án lần này tôi có thể cạy miệng người pha chế ở quán bar không phải do tôi là chuyên gia tâm lý học mà là vì tôi là phụ nữ. Mọi người cảm thấy nếu một nam cảnh sát không rõ thân phận đến mời đối phương đi dạo liệu đối phương có đồng ý không?”
Mọi người theo bản năng lắc đầu.
Không thể.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã biết người pha chế ở quán bar là một người gian trá nên sẽ không dễ tin người.
Tần Tri Vi thấy mọi người gật đầu thì nói tiếp: “Khi đóng giả để đi bắt người sức lực của phụ nữ yếu ớt không thể đi bắt tội phạm giống như những nam cảnh sát nhưng khả năng cạy miệng người khác của phụ nữ mạnh hơn đàn ông rất nhiều.”
Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều thấy giật mình, sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy những lời cô nói rất có lý: “Đúng vậy, có rất nhiều người đàn ông ăn mềm không ăn cứng. Chúng ta càng hung dữ thì bọn họ càng không chịu ngoan ngoãn phối hợp, ngược lại nếu nữ cảnh sát dùng thái độ mềm mại thì bọn họ sẽ khai hết.”
Tần Tri Vi bổ sung tiếp: “Còn có một điều nữa đó là cách nhìn nhận vấn đề của phụ nữ khác đàn ông, nếu có nữ cảnh sát tham gia phá án cùng có lẽ sẽ khai sáng cho mọi người đấy.”
Khi cô nói chuyện, tất cả mọi người đều lắng nghe một cách nghiêm túc nhưng những người trẻ tuổi đều có sự kiêu hãnh của riêng mình, có vài người đang có người yêu, tuy rằng bọn họ cũng thường xuyên bất đồng ý kiến với bạn gái nhưng nếu nói là khai sáng thì là nói quá.
La Ki Bo không có bạn gái, cách nói chuyện của anh ta khá sỗ sàng: “Madam, nếu anh Hạo cho cô gia nhập tổ thì tôi sẽ giơ hai tay đồng ý, tôi cũng đồng ý với việc nữ cảnh sát biết cách mềm dẻo hơn nhưng tôi phản đối chuyện nữ cảnh sát sẽ khai sáng cho chúng tôi, có khi còn kéo chân sau của chúng tôi nữa đó.”
Sở cảnh sát thiên vị nam cảnh sát là bởi vì bọn họ có sức mạnh để bắt những tội phạm cực kỳ nguy hiểm, nếu tuyển cảnh sát nữ sẽ có rủi ro vì có đôi khi bạo lực mới là cách tốt nhất để bắt được tội phạm.
Lời nói của La Ki Bo khá thẳng thắn nhưng không phải là không có lý, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Lần này Cao Lau Giày cũng không thể nói đỡ giúp Tần Tri Vi: “Madam, không phải ai cũng giỏi giang giống như cô, có rất nhiều nữ cảnh sát làm ở sở cảnh sát chỉ vì muốn đυ.c nước béo cò mà thôi. Nếu cô nói bọn họ làm việc cẩn thận thì tôi đồng ý nhưng nếu nói bọn họ có thể khai sáng và bắt được tội phạm thì tôi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.”
Tần Tri Vi thấy mọi người vẫn chưa hiểu thì nở một nụ cười hiền lành: “Sự khác biệt giữa nam và nữ không phải là người nào suy nghĩ chín chắn hơn.” Cô đưa ra một ví dụ: “Ví dụ là La Ki Bo nhé, nếu có một người giới thiệu cậu làm quen với một cô em xinh đẹp, hai người ăn cơm trong một nhà hàng, sau khi hai người ăn cơm xong cô ấy chủ động trả tiền. Cậu cảm thấy cô ấy có tình cảm với cậu không? Phương án A, cô ấy muốn chuyện tình cảm của hai người tiến xa thêm một bước nữa. Phương án B, cô ấy chê cậu.”
La Ki Bo nói: “Tất nhiên là A rồi.”
Tần Tri Vi liếc nhìn những người khác.
Một viên cảnh sát có bạn gái trả lời: “A.”
Những người khác cũng hùa theo.
“Chắc chắn là A rồi. Cô em xinh đẹp này hiền lành không nỡ để cậu ấy trả tiền đấy.”
Tần Tri Vi nhìn về phía Lư Triết Hạo, anh ta vừa đẹp trai vừa có tiền nên không thiếu bạn gái.
Lư Triết Hạo thấy cô nhìn mình thì bắt đầu gãi mặt: “Tôi lớn đùng như vậy rồi chưa để phụ nữ trả tiền bao giờ, theo tôi thấy, cô gái đó coi cậu ta là trai bao nên muốn bao nuôi cậu ta mà thôi!”
Bao nuôi đơn giản là bao nuôi mà thôi, không dính dáng gì đến chuyện tình cảm cả.
Mọi người cười lớn, bầu không khí bỗng chốc trở nên ồn ào: “Trông dáng dấp của La Ki Bo cũng giống trai bao lắm! Lỡ như có bà cô lắm tiền nào coi trọng cậu thì sao?”
La Ki Bo bị mọi người cười nhạo nên vừa xấu hổ vừa tức giận, anh ta lườm nguýt một cái sau đó nhìn Tần Tri Vi với đôi mắt tràn ngập sự chờ mong: “Madam, chúng tôi đoán đúng không?”
Tần Tri Vi còn chưa kịp trả lời, Cao Lau Giày đột nhiên trở nên khôn ngoan, anh ta nói: “Vừa rồi Madam nói tuyển nữ cảnh sát sẽ khai sáng đầu óc của chúng ta nên tôi đoán cô gái đó không thích cậu đâu!”
La Ki Bo khinh thường: “Chỉ có một mình cậu phản đối thôi!”
“Cậu cố ý đúng không?”
“Tôi cũng thấy thế!”
“Đúng là Cao Lau Giày có khác, lúc nào cũng biết nịnh nọt lãnh đạo!”
Mọi người bắt đầu cười đùa, Tần Tri Vi vỗ bàn bảo mọi người yên lặng một chút: “Cao Lau Giày nói đúng lắm! Có một vài người phụ nữ sẽ suy nghĩ theo hướng khác nhưng đa số phụ nữ sẽ nghĩ theo phương án B.
Mọi người và Cao Lau Giày đều trợn tròn mắt, trên gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc: “Vì sao? Cô ấy chủ động trả tiền không phải là vì thích La Ki Bo, muốn chuyện tình cảm của hai người tiến thêm bước nữa sao?”
Suy nghĩ của đàn ông thẳng thắn như vậy đấy, bọn họ không nghĩ quá nhiều.
“Đúng vậy. Mỗi lần mẹ tôi mời họ hàng nhà bà đi ăn cơm đều thấy thương bọn họ nên lúc nào cũng chủ động trả tiền mà. Sao lại không đúng?”
Tất cả mọi người không hiểu, cảm thấy Tần Tri Vi nhầm to rồi.
Tần Tri Vi cũng không cãi nhau với bọn họ, đúng lúc này có một nhân viên phục vụ bưng đồ uống vào, cô ấy gọi nhân viên phục vụ và hỏi cô ấy về vấn đề này.
Nhân viên phục vụ còn khá trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi còn ngây thơ và non nớt.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Em nghĩ là vì không thích người đó. Chủ động thanh toán là do không muốn tiến xa hơn, không muốn liên lạc với anh ta nữa.”
Lúc này mọi người mới hiểu ra nếu không thanh toán người đàn ông sẽ thấy xấu hổ và tức giận chủ động yêu cầu đối phương trả một nửa số tiền.
Mọi người đều liếc nhìn về phía La Ki Bo, dự định chỉ trích tính anh ta keo kiệt rất có thể sẽ làm ra chuyện như vậy.
La Ki Bo thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, gương mặt anh ta đỏ như tôm chín, anh ta chỉ tay về phía mọi người cảnh cáo bọn họ không được nghĩ lung tung: “Madam chỉ lấy tôi ra để làm ví dụ thôi, trừ trước đến nay tôi chưa đi xem mắt và chưa từng yêu đương cũng không để cho đối phương trả tiền, các người đừng vu oan cho tôi!”
Cao Lau Giày bật cười: “Với tính tình keo kiệt của cậu yêu đương phải tiêu tiền, phải tổ chức đám cưới nữa, cậu không nỡ tiêu số tiền đó đâu, tôi tin chắc rằng Madam đang lấy ví dụ thực tế.”
Mọi người ngầm hiểu và cười ha ha: “Cậu nói đúng lắm!”
Nhân viên phục vụ thấy không có việc gì nữa mới rời khỏi phòng
Lư Triết Hạo lại nói đến chủ đề vừa rồi, anh ta nhấc chén lên hướng về phía Tần Tri Vi: “Trên phương diện này, đúng là nam cảnh sát chúng tôi không ngờ tới.”
Chuyên gia đúng là chuyên gia, tùy tiện lấy một cái ví dụ thôi cũng có sức thuyết phục. Cao Lau Giày là người đầu tiên tỏ thái độ: “Anh Hạo, lần này tuyển một nữ cảnh sát đi. Madam nói đúng lắm, cách nhìn của nữ cảnh sát thật sự rất khác chúng ta.”
Những người khác cũng ủng hộ: “Đúng vậy! Tuyển một nữ cảnh sát đi.”
Viên cảnh sát không có bạn gái nói lớn: “Tốt nhất là tuyển người xinh đẹp một chút, xinh đẹp bằng một nửa Madam thôi là được.”
Mọi người vừa cười đùa vừa khen Tần Tri Vi, Lư Triết Hạo bảo mọi người mời Madam một chén.
Tần Tri Vi nâng ly lên cụng với mọi người.
Trên mười hai gương mặt đều nở nụ cười rạng rỡ, mọi người nâng ly lên, bên trong là những chất lỏng màu vàng, màu trắng hoặc màu cam, những chiếc ly chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, có một âm thanh còn lớn hơn âm thanh đó là tiếng hò reo của bọn họ: “Dô!”