Thập Niên 90: Chuyên Gia Tâm Lý Tội Phạm Ở Hương Giang

Chương 8: Bảng hiệu

Ngày hôm sau, Tần Tri Vi ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy, sáng nay cô không có tiết nên cũng không vội đến sở cảnh sát.

Sau khi cô rửa mặt xong, Phương Khiết Vân ôm một tờ báo bước vào trong nhà, kéo cánh tay cô hỏi chuyện liên tục: “A Vi ơi sao con lại tham gia phá án thế? Chẳng phải con chỉ là chuyên gia đến dạy người khác thôi sao?”

Tần Tri Vi giải thích với bà ấy rằng đây là ngành mới nên không có nhiều người học, cô phải tham gia vào quá trình thực tiễn mới có người chịu nghe giảng.

Phương Khiết Vân chỉ nghe cô nói thôi đã cảm thấy rất nguy hiểm: “Họ đều là tội phạm gϊếŧ người, chân tay của con nhỏ nhắn như vậy sao đánh lại bọn họ chứ! Hay con xin thôi việc đi rồi chúng ta tìm một công việc khác nhé, đến trường cảnh sát dạy học thôi cũng được mà con.”

Biểu cảm trên gương mặt bà ấy rất khó coi rõ ràng là đang lo lắng cho sự an toàn của con gái.

Tần Tri Vi không có trí nhớ của nguyên chủ, cô cảm thấy mình và Phương Khiết Vân rất xa lạ, trong lúc cô nằm viện nửa tháng hầu như ngày nào Phương Khiết Vân cũng đến bệnh viện thăm nom nhưng bà ấy không đem đồ bổ gì đến cả. Lúc ấy cô còn tưởng rằng quan hệ của bà ấy và nguyên chủ rất xa cách nhưng bây giờ mới thấy quan hệ của hai mẹ con không tệ lắm, ít nhất lúc này Phương Khiết Vân thật lòng lo lắng cho cô.

Có lẽ là vì Tần Tri Vi không được bao bọc trong tình yêu thương của mẹ rất nhiều năm rồi nên cô cảm thấy có chút không quen: “Mẹ ơi, con thích phá án lắm, đến trường cảnh sát dạy không thỏa mãn được lòng tham của con đâu.”

Phương Khiết Vân vẫn không đồng ý: “Nguy hiểm lắm con ạ, chúng ta cũng không phải người nghèo đói gì, nếu như thiếu tiền thì chúng ta có thể bán căn nhà lớn này đi rồi thuê một căn phòng nhỏ khác. Chúng ta không cần liều mạng để kiếm tiền, không đáng đâu con ạ.”

Tần Tri Vi biết bà ấy đang quan tâm đến mình nhưng vẫn cười rồi nói: “Con là chuyên gia chỉ phụ trách bày mưu tính kế chứ không phải chạy đi bắt hung thủ nên không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu mẹ.”

Phương Khiết Vân nghe thấy cô nói như vậy trái tim đập thình thịch suýt chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực của bà ấy mới dần bình tĩnh lại, bà ấy vẫn không tin lắm: “Thật vậy sao?”

“Thật mà.” Tần Tri Vi gật đầu khẳng định.

Phương Khiết Vân biết con gái chưa bao giờ nói dối mình nên cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ đùi: “Thôi cũng được, dù sao con cũng chỉ là chuyên gia mà sở cảnh sát thuê với mức lương cao mà thôi. Chuyện đi bắt tội phạm là nhiệm vụ của bọn họ mà, tại mẹ nghĩ nhiều thôi.”

“Không phải là do mẹ nghĩ nhiều mà là vì mẹ quan tâm con thôi.” Tần Tri Vi là người có qua có lại. Nếu người khác cứng rắn với cô, cô sẽ lấy cứng chọi cứng, nếu như người khác nhẹ nhàng với cô, cô cũng sẽ dịu dàng với người đó. Lúc cô nói ngon nói ngọt có thể khiến cho tâm trạng của người khác trở nên ngọt ngào theo.

Phương Khiết Vân không ngờ rằng con gái bà ấy lại nói ra những lời thân thương như vậy, trong lòng bà ấy rất vui sướиɠ, gương mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng, bà ấy gãi đầu, nở một nụ cười ngọt ngào: “Đúng là văn của chuyên gia tâm lý học tội phạm có khác. Lần này con đánh cho bọn họ thành ra như vậy đã thu hút những đồng chí cảnh sát khác đến nghe giảng đấy, ý tưởng này của con không tệ đâu.”

Bà ấy nói đến đây trên gương mặt tràn ngập sự tự hào: “A Vi à, con học giỏi thật đấy! Mẹ không ngờ rằng con lại có thể phá được một vụ án khó nhằn nhanh như vậy! Lúc mẹ đi mua đồ ăn sáng nhìn thấy tin tức về con trên nhiều tờ báo khác nhau cơ mà.”

Trần Tri Vi cầm lấy tờ báo trên tay bà ấy, tấm ảnh của cô được chụp vào buổi tối hôm qua và đăng trên tin tức đầu đề.

Trên gương mặt của Phương Khiết Vân không giấu được sự vui vẻ: “Con gái của mẹ giỏi quá! Nếu cha con biết con giỏi giang như vậy chắc chắn sẽ tức đến xanh ruột cho mà xem.”

Tần Tri Vi cũng không để ý đến việc cha của nguyên chủ sẽ nghĩ như thế nào, cô hỏi bà ấy xem có tờ báo nào phê bình cô hay không, ví dụ như phê phán cách ăn mặc của cô chẳng hạn.

Phương Khiết Vân suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu: “Không phê bình gì đâu con ạ nhưng có một tờ báo của một tòa soạn nọ khen dáng dấp của con xinh đẹp đấy. Mẹ đã mua tất cả những tờ báo có đăng tin tức về con, mỗi loại một bản, mẹ muốn cắt ra và dán thành một quyển album để sau này lấy ra những thành quả của con ra khoe khoang một chút.”

Bà ấy lục lọi tìm kiếm một lúc rồi cũng tìm được một tờ báo của một tòa soạn nhỏ, tờ báo này thường xuyên đăng về xu hướng thời trang của ngôi sao nổi tiếng. Phương Khiết Vân cảm thấy tờ báo này không đúng trọng tâm lắm nên nhét nó xuống bên dưới.

Tần Tri Vi cầm lấy tờ báo đọc lướt qua nhanh như một cơn gió. Những từ ngữ miêu tả hơi lố lăng thì phải? Cô đâu có xinh đẹp đến mức đó đâu chứ! Xem ra truyền thông cũng biết nghiêng theo hướng gió, bọn họ biết cô phá được vụ án, người dân thích xem những tin tức này nên cố gắng hết sức khen ngợi cô. Tất nhiên nếu một ngày nào đó cô có tiếng xấu bọn họ sẽ bôi nhọ cô ác liệt hơn.

Phương Khiết Vân vui vẻ thu dọn những tờ báo và xếp thành một xấp chinh tề, bà ấy chỉ vào bữa sáng đang đặt trên bàn: “Mẹ vừa xuống lầu mua đấy, con ăn luôn đi cho nóng.”

Sau khi nói xong bà ấy rót cho cô một cốc nước ấm.

Sau khi Tần Tri Vi ngồi xuống, thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ đã tìm được việc chưa?”

Cô vừa mới nhắc đến chuyện này, Phương Khiết Vân lập tức nổi giận: “Mẹ muốn tìm một công việc lương cao một chút nhưng mấy công ty mà mẹ đến phỏng vấn đều chê bằng cấp của mẹ không cao, không có kinh nghiệm làm việc. Mẹ có thể tìm những công việc khác nhưng thu nhập thấp lắm! Con nói xem mẹ nên làm công việc gì bây giờ?”

Tần Tri Vi đã dự đoán được Phương Khiết Vân sẽ gặp khó khăn. Phương Khiết Vân học đại học Pheasant ở nước ngoài nên không quen biết ai ở Hồng Kông. Sau khi tốt nghiệp bà ấy kết hôn, trở thành một bà chủ giàu có chưa phải ra ngoài đi làm một ngày nào. Hơn nữa tính tình bà ấy rất yếu đuối không thể chịu khổ, đôi bàn tay mềm mại đến mức không có một vết chai, không có người sếp nào dám nhận một người nhân viên như vậy cả. Nhưng bà ấy lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không nhận thức được năng lực làm việc của mình.

Trần Tri Vi không định nói cho bà ấy biết về tình hình thực tế vì sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của bà ấy, chỉ hỏi bà ấy mức lương mong muốn của bà ấy là bao nhiêu. Bà ấy đã qua cái tuổi mơ mộng rồi cần phải tìm công việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân mình.

Phương Khiết Vân buồn bực: “Dù sao cũng phải được khoảng một vạn chứ? Tiền lương mấy nghìn tệ còn không đủ để mẹ ăn một bữa cơm đó.”

“Mẹ ơi đấy là chuyện trước đây thôi. Bây giờ hai người chúng ta phải sống dựa vào tiền lương đấy.” Tần Tri Vi hơi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy: “Sau này chúng ta chi tiêu tiết kiệm một chút nhé.”

Cô còn phải tiết kiệm tiền mua nhà ở Bằng Thành, không thể chi tiêu lãng phí được.

Phương Khiết Vân cũng biết thu nhập của con gái không đủ để bà ấy tiêu xài hoang phí như vậy nên đành lùi một bước: “Vậy thấp nhất cũng phải được tám nghìn.”

Tần Tri Vi suy nghĩ một lúc: “Vậy mẹ làm nhân viên tư vấn đi.” Cô cẩn thận quan sát gương mặt của Phương Khiết Vân: “Mẹ đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng da mặt vẫn còn rất đẹp chính là nhãn hiệu sống đó, hợp đi bán đồ trang điểm.”

Phương Khiết Vân sờ gương mặt của mình, không che giấu được sự tự hào: “Tất nhiên rồi, mẹ đã đắp bao nhiêu tiền lên mặt đấy.”

Bà ấy hưng phấn chớp mắt vài cái: “Lương của nhân viên tư vấn cao như thế cơ à?”

Tần Tri Vi xoa cằm vẫn nhắc nhở Phương Khiết Vân một câu: “Nhưng nếu mẹ làm việc trong cửa hàng mỹ phẩm nổi tiếng sẽ gặp những người bạn cũ của mẹ đấy.”

Tất nhiên là Phương Khiết Vân không chịu rồi, bà ấy là cô chiêu nhà giàu có biến thành người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nên cảm thấy rất xấu hổ.

“Chắc chắn những người đó sẽ cười nhạo mẹ thậm chí là sai khiến mẹ! Mẹ không chịu đâu!”

“Hoặc là mẹ đi làm nhân viên dọn dẹp trong cửa hàng mỹ phẩm nhưng mẹ sẽ phải phục vụ nhiều khách hàng hơn. Mẹ có chịu được không?” Tần Tri Vi không có ý xem thường Phương Khiết Vân nhưng người này chưa từng đi làm sao có thể chịu được nỗi khổ của người làm công ăn lương chứ.

Phương Khiết Vân không nói gì, chắc chắn bà ấy sẽ dở tình công chúa ra hơn nữa rồi không kiên nhẫn phục vụ người khác.

Đúng lúc này có người đến gõ cửa, Phương Khiết Vân chạy ra ngoài mở cửa, Tần Tri Vi ngó ra nhìn một cái. Người đến đây là một cô điều dưỡng khoảng hơn ba mươi tuổi sáng nào cũng dậy sớm thúc giục con trai đi học.

Không biết Phương Khiết Vân nói gì mà đối phương rời đi ngay sau đó.

Cánh cửa vừa khép lại, Tần Tri Vi tò mò hỏi chuyện gì.

Phương Khiết Vân thở dài: “Cô ấy tên là A Hà, sống ở ngay bên cạnh. Trước đây mẹ vẫn hay nhờ cô ấy quét dọn vệ sinh nhưng gần đây mẹ không còn tiền nữa không thể thuê người dọn dẹp nên mẹ nói sẽ hủy hợp đồng với cô ấy. Cô ấy có hơi thất vọng đấy, cô ấy là trụ cột chính của gia đình, chồng bán thức ăn ở ngoài chợ còn đang vướng một khoản nợ, lo nghĩ tiền nhà và nuôi một đứa con nhỏ nữa, cuộc sống áp lực lắm con ạ.”

Bà ấy nói đến đây lại thấy buồn rầu, sau này không có tiền thuê A Hà nữa, bà ấy phải tự mình dọn dẹp vệ sinh nhưng bà ấy đã từng làm bao giờ đâu chứ? Bà ấy buồn rầu một lúc lâu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tri Vi: “A Vi à, bây giờ con giỏi giang như vậy chắc chắn bố con sẽ cảm thấy rất tự hào, con có thể tìm ông ấy đòi tiền mà. Con là con gái của ông ấy, con chỉ cần làm nũng với ông ấy một lúc ông ấy sẽ cho con tiền thôi.”

Tần Tri Vi không muốn gặp bố của nguyên chủ, chỉ số thông minh của Phương Khiết Vân không cao lắm nên không nhận thấy cô khác xa nguyên chủ. Nhưng bố của nguyên chủ kinh doanh một công ty lớn như vậy nhất định sẽ rất tinh tường, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ cô sẽ không đi gặp ông ta.

Song cô không thể nói cho Phương Khiết Vân biết những suy nghĩ sâu xa của mình, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu mẹ có thể tìm được một công việc và làm ở đó được ba tháng thì con sẽ đi tìm ông ta đòi tiền.”

Phương Khiết Vân không hiểu lắm, chuyện tìm công việc và đi đòi tiền đâu có liên quan đến nhau đâu chứ?

“Vì sao phải chờ lâu như vậy chứ?”

“Nếu ông ta thật sự thương con thì vì sao trong nửa tháng con nằm viện, báo chí đăng tin ầm ầm nhưng ông ta không chịu đến thăm con dù chỉ một lần? Mẹ ơi, con cũng có lòng tự trọng mà.” Tần Tri Vi bình tĩnh nói.

Phương Khiết Vẫn không nói thêm gì nữa, trong lòng bà ấy oán trách chồng cũ vô tình, lại buồn bực vì mình nhắc đến chuyện này khiến cho con gái đau lòng, bà ấy xoa tay một lúc lâu mới nói: “Mẹ sẽ đi làm.”

Sau khi Tần Tri Vi ăn cơm xong thì đi gặp Hắc Cốt Đông. Bởi vì tổ trọng án A còn đang viết tài liệu chờ tòa án gọi đến nên Hắc Cổ Đông bị tạm giam trong Cục Cải huấn, đây là phòng giam dành riêng cho tội phạm hiềm nghi trong những vụ án hình sự.

Chờ đến khi tòa án thẩm định xong, Hắc Cốt Đông sẽ bị đưa vào trong tù.

Một ngày trôi qua nhìn Hắc Cốt Đông tiều tụy hơn rất nhiều, râu xanh trên cằm hiện rõ, nhìn anh ta như già đi 10 tuổi.

Khi anh ta nhìn thấy Tần Vi Tri, anh ta ngước mắt lên, im lặng ngồi đối diện nhau, giữa hai người bọn họ có một hàng rào bằng sắc, cảnh ngục đang đứng bên cạnh anh ta.

Tần Tri Vi lấy bút và sổ ra hỏi cảm giác của anh ta khi bị nhốt trong Cục Cải huấn, có cảm thấy sợ hãi hay gặp ác mộng không? Có bị người ta bắt nạt không?

Hắc Cót Đông bị nhốt vào trong tù, anh ta cảm thấy không quen và không được tự do, không những thế còn bị những bạn tù khác bắt nạt, anh ta không quý mến gì người đã hại mình vào tù nên cũng không muốn phối hợp.

Khi Tần Tri Vi nói cô sẽ tạo điều kiện để anh ta được chuyển sang phòng đơn thì anh ta mới miễn cưỡng mở miệng.

Hắc Cốt Đông nói cuộc sống trong Cục Cải huấn cũng giống như trong tù, đều là nơi ma cũ bắt nạt ma mới, tối hôm qua anh ta phải ngồi xổm trên bồn cầu cả một đêm.

“Tối hôm qua anh có nằm mơ không?”

Hắc Cốt Đông gật đầu, khi anh ta nghĩ đến cảnh sau này sẽ bị những người đó bắt nạt thì anh ta mơ thấy bản thân chém hết tất cả đám phạm nhân trong tù. Nhưng anh ta chỉ dám nằm mơ mà thôi, những phạm nhân trong tù đều cao hơn anh ta, khỏe hơn anh ta, nếu như đánh tay đôi còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng anh ta chỉ có một mình, anh ta không có cơ hội thắng.

Tần Tri Vi ghi chép chuyện này lại. Tối hôm qua cô không nằm mơ thấy việc này mà là ngủ một giấc đến tận sáng chứng tỏ bàn tay vàng của cô cũng có giới hạn, không phải chuyện gì cũng có thể mơ thấy.

Tần Tri Vi hỏi anh ta rằng nếu anh ta không bị bắt liệu anh ta có cướp bóc nữa hay không?

Hắc Cốt Đông không trả lời, vụ án của anh ta vẫn chưa kết thúc, nếu bây giờ anh ta ăn ngay nói thật, sau này chuyên gia lên tòa làm chứng thì sau này anh ta sẽ chẳng có cơ hội ra tù nữa.

Tần Tri Vi thấy anh ta không chịu phối hợp nên đã yêu cầu muốn gặp phạm nhân ở ngục giam khác.

Cục trưởng Cục Cải huấn không hề từ chối, cô là chuyên gia tâm lý tội phạm, cô có đặc quyền đó là có thể đến Cục Cải huấn bất cứ lúc nào hoặc tùy ý trao đổi với đám phạm nhân này.

Cục trưởng Cục Cải huấn hỏi cô muốn gặp ai, Tần Tri Vi đề nghị cục trưởng dẫn cô đi vào bên trong.

Cục trưởng Cục Cải huấn đành phải tự mình dẫn cô đi dạo. Tuy đây gọi là Cục Cải huấn nhưng không khác gì ngục giam. Tất cả các phòng nhốt đều được chắn bằng thanh sắt, phạm nhân đứng ở bên trong phòng, Tần Tri Vi đứng ngoài song sắt nhìn đám tù nhân này. Ngoài cô ra, ở bên ngoài song sắt có cảnh sát cầm súng đứng ở các góc canh chừng đám người này.

Đám phạm nhân trong song sắt nhìn thấy một bóng người xinh xắn thì đều dừng tay lại, nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, có tên lính gác háo sắc không kiêng nể gì mở miệng trêu ghẹo: “Ê? Người đẹp đến đúng lúc quá nhỉ?”

Còn có người to gan hơn thò tay ra ngoài song sắt ngoắc tay gọi cô, ánh mắt da^ʍ tà và làm ra những hành động ghê tởm.

Cục trưởng Cục Cải huấn dùng một cây gậy gỗ đánh mạnh vào song sắt, quát lớn: “Ngoan ngoãn một chút dùm tao!”

Tần Tri Vi không để ý đến ánh mắt của bọn họ mà là cẩn thận quan sát những phạm nhân này.

Ở trên trán của bọn họ đều có một con số màu đỏ giống như một cái bảng điện tử, tuy có những con số lớn nhỏ khác nhau nhưng chắc chắn bọn họ đều đã phạm tội.

Sau tiếng quát lớn của cục trưởng đám phạm nhân ngoan ngoãn hơn rất nhiều, tuy rằng trong đôi mắt vẫn còn sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng không dám làm ra những hành động ác ý nào nữa.

Cục trưởng đứng ở bên cạnh cô hỏi cô muốn gặp người nào hay không.

Tần Tri Vi chỉ vào một phạm nhân hiện con số 20% ở sau gáy: “Anh ta mắc tội gì?”

Cục trưởng hiểu rất rõ về các phạm nhân, lập tức trả lời: “Trộm đồ bị phạt ba tháng.”

Tần Tri Vi lấy quyển sổ ghi chép ra, lại chỉ vào một phạm nhân hiện con số 40%.

“Đánh nhau phạt một năm.”



Trên đường trở về Tần Tri Vi xem quyển sổ ghi chú của mình.

Xem ra tối hôm qua cô đoán đúng rồi. 20% là trộm vặt, 40% là cướp giật và đánh nhau, 60% là hϊếp da^ʍ, 80% là hạn chế tự do của người khác ví dụ như bắt nhốt hoặc là bắt cóc, 100% là gϊếŧ một người, 180% là gϊếŧ một người và bắt cóc một người.

Nhưng sau khi cô xem hồ sơ của phạm nhân phát hiện ra một điểm đáng lưu ý.

Nếu phạm nhân trộm đồ, bắt cóc người khác và gϊếŧ người thì trên trán không hiện 20% + 80% + 100% = 200% mà là 100%.

Nếu phạm nhân phạm tội hai lần thì con số cũng sẽ thay đổi. Ví dụ như lần đầu tiên là gϊếŧ người và cướp của, lần thứ hai là cướp của. Lần đầu tiên là 100%, sau lần thứ hai sẽ biến thành 140%.

Căn cứ vào những số liệu và nghiên cứu của mình, Tần Tri Vi tổng kết lại, trong tỉ lệ phần trăm con số đầu tiên đại diện cho số người bị gϊếŧ, con số thứ hai đại diện cho tâm lý của phạm nhân sau khi gϊếŧ người (tính theo số lần) cho đến thời điểm hiện tại. Chỉ số tâm lý của phạm nhân chỉ tính dựa trên số lần gϊếŧ người chứ không lẫn với các chỉ số khác.

Sau khi quay về văn phòng ở sở cảnh sát, chị Dung ngồi cùng phòng làm việc với cô nhắc nhở cô: “Buổi sáng anh Điền tự mình đến đây để tặng cờ trao thưởng cho em đấy nhưng em không có ở đây nên chị đã thay mặt em nhận lấy và đặt ở trên bàn em đó, em xem đi.”

Tuy rằng trước đây cô đã nói anh Điền đừng trao cờ trao thưởng cho cô nhưng khi cô thật sự nhận được món quà này vẫn không thể kìm nén được sự sung sướиɠ, khóe môi của cô nhếch lên, đi tìm đinh để treo nó lên tường.

Chị Dung rất hâm mộ cô: “Em giỏi thật đấy! Em vừa mới đến đây mà đã phá được vụ án lớn rồi.”

Tần Tri Vi tinh tế nhận ra sự ghen tị trong lời nói của cô ấy nhưng không thể hiện thái độ một cách thẳng thắn, cô chỉ coi như đối phương đang tâng bốc mình vì thế cũng bắt đầu tâng bốc đối phương: “Hai ngành học của hai chúng mình khác nhau mà, ngành học của em chú trọng về kỹ thuật, ngành học của chị chú trọng về quản lý thích hợp để quản lý các cấp hơn. Sau này chị có lên làm lãnh đạo thì đừng quên em đấy nhé!”

Chị Dung được khen thì vui vẻ cười híp cả mắt: “Em nói vậy cũng đúng, trong sở cảnh sát của chúng ta có rất nhiều lãnh đạo đến nghe chị giảng, sau này nếu em cần chị sẽ giới thiệu cho em.”

“Dạ.” Tần Tri Vi không ngờ người này dễ dụ như vậy, cô vui vẻ nói lời cảm ơn.

Tần Tri Vi và chị Dung nói chuyện phiếm vài câu rồi đi đến phòng hành chính nộp đơn, cô muốn nghiên cứu tài liệu tội phạm ở Hồng Kông.

Nếu cô nộp đơn xin nghiên cứu phạm nhân, Cục Cải huấn và nhà giam đều sẽ mở cửa cho cô. Đương nhiên nếu cô có thể trình lên một bài luận có giá trị cấp trên sẽ thưởng thêm cho cô, cô sẽ không gặp khó khăn về tiền bạc nữa.

Sau khi điền thông tin xong cô phải chờ đợi phản hồi của lãnh đạo, chị Chu dặn cô ngày mai đến đây lấy tài liệu.

Sau khi hoàn thành công việc, chị Chu giơ bộ hồ sơ trong tay lên: “Buổi sáng chị vừa đến đội cảnh sát đã có rất nhiều người xin muốn đến lớp em học lắm. Chuyên gia Tần giấu kỹ thật đấy!”

Người chuyên gia tâm lý tội phạm trước đây đùa bỡn thành viên của tổ trọng án A như khỉ, cả sở cảnh sát ầm ĩ hết cả lên đó cũng chính là lý do không có một nửa số người đến nghe Tần Tri Vi giảng.

Bọn họ còn nói Tần Tri Vi có vẻ quá non nhưng không ngờ cô mới đến đây được ba ngày đã phá được một vụ án lớn thu hút rất nhiều đồng chí cảnh sát đến nghe cô giảng. Tình huống bế tắc nhanh chóng được phá vỡ, cô là người đầu tiên có thể làm được chuyện này. Từ trước đến nay chương trình học của cảnh sát ở Hồng Kông đều là học xong một học kỳ rồi, có người được thăng chức mới tạo được hiệu ứng quảng cáo.

Trực giác của chị Chu nói với cô ấy rằng Tần Tri Vi là một chuyên gia có năng lực thực sự nên cô ấy đối xử với cô rất tốt.

Tần Tri Vi mỉm cười nói: “Bọn họ muốn đến đó là muốn bản thân tiến bộ hơn, đây là phúc của sở cảnh sát đấy!”

Lãnh đạo của sở cảnh sát thích nhân viên của mình tích cực phấn đấu là lẽ đương nhiên mà thôi, chị Chu cảm thấy dù em gái xinh đẹp này còn rất trẻ nhưng lại rất giàu tình yêu thương, người như vậy chắc chắn có thể đi xa hơn nữa, cô ấy phải nhìn cô bằng đôi mắt khác xưa.

Tần Tri Vi đi ra khỏi văn phòng, những viên cảnh sát gặp cô đều chào hỏi cô, sau một đêm tất cả mọi người đều quen biết cô.

Tần Tri Vi thấy vừa vui vừa sợ nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nếu như không biết tên của đối phương thì nở một nụ cười hiền lành.

Có một viên cảnh sát mới quen thấy cô hiền lành thì chủ động đi tới hỏi cô mua bộ quần áo trên bài báo ở đâu.

Mọi người đều trạc tuổi nhau, ngày nào bọn họ cũng phải mặc đồng phục cảnh sát, trong những ngày nghỉ có vài nữ cảnh sát cũng muốn mặc những bộ quần áo xinh đẹp đi chụp ảnh với bạn trai.

Phong cách của Tần Tri Vi rất tươi tắn, không rườm rà, rất phù hợp với bọn họ.

Tần Tri Vi tư vấn nhiệt tình nhanh chóng làm quen với bọn họ, sau khi nghe bọn họ tự giới thiệu, người gà mờ như cô cuối cùng cũng hiểu sơ sơ về cách làm việc của các phòng ban khác, cô thầm nghĩ sau này phải qua lại với bọn họ nhiều hơn, cô không cần đi tìm Falker nữa mà đi tìm bọn họ luôn là được rồi.