Dĩ nhiên sao cha Phương lại có thể không hài lòng được cơ chứ, họ đã hợp tác với nhà họ Doãn ở Diêm Thành, trước khi hợp tác, họ tự nhiên cũng đã tìm hiểu mối quan hệ giữa các cá nhân của gia đình nhà họ Doãn.
Thiếu gia đang đứng trước mặt họ bây giờ là thiếu gia của Doãn gia. Thiếu gia chân chính của nhà họ Doãn. Là người đương nhiệm tiếp quản gia tộc Doãn gia trong tương lai!
Vẻ mặt Phương phụ càng ngày càng thận trọng, sợ xúc phạm đến vị khách quý: "Doãn thiếu gia vất vả mới đến được đây. Không biết vị này là..." .
Ánh mắt hắn rơi vào người đàn ông phía sau Doãn Hàm, người đàn ông này rất tuấn tú, khí phách phi phàm, mặc dù không xác định được nhãn hiệu quần áo của hắn, nhưng chất liệu này có lẽ không hề rẻ.
Doãn Hàm đoán rằng Hàn Vọng Thu có lẽ không muốn bại lộ thân phận, nếu không cũng sẽ không mời hắn tới, vì vậy mơ hồ nói: "bạn của tôi."
Cha Phương như hiểu ý mà gật đầu, người bạn có thể ở cùng thiếu gia nhà họ Doãn có lẽ là một thiếu gia giàu có của tộc nào khác.
Phương phụ thử thăm dò tình hình bên Doãn Hàm, lại không tìm ra được thân phận cụ thể của người kia, sợ gây mất lòng nên chỉ chăm chú nói chuyện với Doãn Hàm, những vị khách khác cũng tụ tập xung quanh, tựa hồ đang nói chuyện với nhau, nhưng kỳ thật lỗ tai bọn họ đã cao sẵn rồi, chỉ chờ dựng lên, lúc nào cũng có thể chen vào, nghe ngóng thông tin của Doãn gia.
Doãn Hàm có một người anh trai, nhưng anh lại không hứng thú gì với tài sản của gia đình, bởi vậy mới để anh trai mình tiếp quản. Còn anh chỉ muốn trở thành một phú nhị đại chỉ có thể ăn với ngủ ngày ngày hưởng vui thú lạc.Vì vậy cũng có khá nhiều người đối với anh ta khách sáo.
Có nhiều người đến trò chuyện đến mức khiến Doãn Hàm gần như bật cười, trầm giọng hỏi Hàn Vọng Thu: “Vẫn chưa tìm được người đó sao?”
Phòng tiệc này không quá lớn, nhưng lại chứa khá nhiều người, muốn cẩn thận nhận dạng từng người sẽ phải tốn một khoảng thời gian.
Hàn Vọng Thu thất vọng lắc đầu: "Không, hắn không có ở đây."
Doãn Hàm trên mặt lộ ra nụ cười, tuy bề ngoài Hàn Vọng Thu không nói gì, nhưng trong lòng sớm có một trận cuồng phong.
Từ khi máy bay hạ cánh, Hàn Vọng Thu không ngừng liên lạc với công ty Hàn gia ở đây, nhờ họ giúp tìm người, bệnh viện, các ngã tư, đồng thời cũng tập trung yêu cầu bọn họ chú ý đến những nơi có thể xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhưng Thành phố B quá lớn nên không dễ tìm thấy ai đó trong đám đông khổng lồ.
Doãn Hàm khó hiểu hỏi: "Sao không cho bọn họ xem ảnh của người đó để tìm kiếm? Bằng không thì làm sao họ biết được mình có tìm được đúng người hay không?" Hàn Vọng Thu sửng sốt một chút, có chút thất thần, mấy giây sau mới nói: "Ta không có ảnh của hắn."
"Đi thôi. " Hàn Vọng Thu liếc nhìn đại sảnh lần cuối, quay người đi về phía cửa không chút do dự.
Hắn trong lòng sốt ruột. Kiếp trước người đó chạy trốn khỏi bệnh viện, gặp tai nạn xe cộ ở ngã tư, anh biết hắn sẽ không ở đây.
Phải, Hàn Vọng Thu cũng trọng sinh. Mục đích bây giờ của hắn chỉ muốn cứu bé con nhà mình.
Doãn Hàm nhún vai và đi theo phía sau anh, bất chấp những người xung quanh nghĩ gì.
Phương gia nhất thời hoảng sợ, bọn họ không hiểu vì sao Doãn thiếu gia đột nhiên muốn rời đi, hay là bằng cách nào đó khiến hắn không vui.
Lúc này, người đi phía trước đột nhiên liếc nhìn về phía sảnh bên, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một điểm nào đó. *
Lâm Sơ không có đi chính điện tham gia vui vẻ, nhưng tiếng ồn ào ở đó vẫn truyền tới đây, khách nhân đang trò chuyện thoải mái cũng trở nên căng thẳng.
Có vẻ như một đại nhân vật của Diêm Thành đang ở đây?
Nhưng anh không hề quan tâm ,vẫn ăn những chiếc bánh ngọt ngào trên đĩa , bánh ngọt trong khách sạn đều được làm rất nhỏ, cắn vài miếng là hết sạch.
Người xung quanh ùa về đại sảnh, trong sảnh phụ chỉ còn lại vài người, Lâm Sơ không để ý mà thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nhiều người quá, mọi người sẽ coi Lâm Sơ như một “người lập dị” chỉ quan tâm đến việc ăn uống.
Kiếp trước hắn nằm trên giường bệnh không biết bao lâu, sống sót bằng dung dịch dinh dưỡng và súp bệnh viện với rất ít nước, nên mùi vị của bánh ngọt chỉ tồn tại trong ký ức của hắn.
Ăn liên tục mấy cái, Lâm Sơ rốt cục cảm thấy có chút khát nước, hắn cầm ly sâm panh trên bàn uống một ngụm, vừa ngẩng đầu, hắn vừa lúc nhìn thấy một đám đông người ở phía bên kia hành lang dài. Hẵng tiến về phía đây.
Anh chỉ nhìn bọn họ có hai giây rồi bình tĩnh thu ánh mắt lại.