Người Yêu Tử Thần

Chương 8: Phòng số 3

Nguyễn Tư Quang dẫn Lâm Cát Hạ đến phòng số 3, vừa vào trong một mùi hắc khó ngửi đập thẳng vào mũi Lâm Cát Hạ khiến cô hắt xì. Nguyễn Tư Quang vung tay, bóng đèn điện trong phòng được bật lên toàn bộ. Toàn bộ căn phòng đều trống trải không để bất cứ vật dụng gì, diện tích phòng rất lớn, có thể dùng nó làm sân bóng vẫn thoải mái.

Đứng giữa phòng là một cỗ cơ giáp cao hơn mười mét, thân mình thon dài, màu đen, bề mặt sáng bóng. Hiện tại trên thân nó đang dính đầy vết máu xanh dạ quang của Nhân Thạch.

Nhân Thạch vốn là một loài quái vật có vẻ bề ngoài giống như con người, nhưng toàn thân đều là đá xanh kết thành, chúng cao lớn, con thấp nhất cũng tới mười mét, toàn thân cứng cáp. Muốn hạ được Nhân Thạch cần phải hủy diệt trái tim nằm bên trong l*иg ngực trái của nó. Máu của Nhân Thạch màu xanh dạ quang có tính chất ăn mòn cực mạnh, chỉ có vỏ cơ giáp mới chống lại được lực ăn mòn đó. Cú đấm của Nhân thạch rất mạnh, nếu cơ thể người hứng chịu cú đấm ấy sẽ nát bươn, còn cơ giáp thì móp méo. Bề mặt Z 0 đầy dấu móp méo và trầy xước trông rất xấu xí.

“Hư hại nặng quá!” Lâm Cát Hạ nhịn không được cảm thán.

Nguyễn Tư Quang bất bình đáp: “Six không biết bảo vệ cơ giáp, hắn là Chiến cơ phá cơ giáp nhất của bộ.”

“Anh từng bảo trì cho Z 0 lần nào chưa?”

“Rồi, khá nhiều là đằng khác.” Nguyễn Tư Quang chỉ lên trần nhà. “Hệ thống làm sạch được cài trên trần nhà, em chỉ cần dùng lời nói là có thể ra lệnh cho nó, nhưng trước đó cần nhập ID của em vào đã. Đưa thẻ nhân viên cho anh.”

Lâm Cát Hạ đưa thẻ cho hắn, Nguyễn Tư Quang đi tới một màn hình nhỏ gắn trên tường quét thẻ của Lâm Cát Hạ vào.

“Đã xác nhận người mới, Lâm Cát Hạ, ID 20345, được cấp quyền điều khiển.” Một giọng nói máy móc vang lên, là âm thanh không cảm xúc của phụ nữ.

Nguyễn Tư Quang đưa thẻ lại cho Lâm Cát Hạ. “Lần sau khi được cử đến một phòng làm việc mới, em chỉ việc quét thẻ hệ thống trong phòng sẽ ghi nhận và cấp quyền cho em sử dụng mọi thiết bị có trong phòng. Em kiểm tra thiết bị cá nhân đi, bên trong đó chắc đã cập nhập thông tin về phòng số ba rồi đó.”

Lâm Các Hạ mở thiết bị cá nhân của bản thân lên, quả nhiên bên trong có cập nhập thêm một phần mềm dành riêng cho phòng số 3, đầy đủ các thiết bị hỗ trợ công việc.

“Em tự làm một mình được không?” Nguyễn Tư Quang khá lo lắng cho cô.

Lâm Cát Hạ mỉm cười đáp: “Anh cứ đi đi, em lo được mà.”

Nguyễn Tư Quang cũng bận, Bộ hậu cần nhiều việc lại ít người nên một người thường làm rất nhiều công việc. Hiện tại Lâm Cát Hạ chỉ là ma mới, chờ thêm một thời gian nữa cô quen việc rồi cũng sẽ bận như Nguyễn Tư Quang.

Nguyễn Tư Quang đi rồi, cả phòng lớn chỉ còn lại cô với cơ giáp Z 0, hồi học ở trường cơ giáp cô chỉ được lái khoang mô phỏng. Loại cơ giáp chiến đấu chân thật như thế này đây là lần đầu cô trực tiếp nhìn thấy và tiếp xúc gần.

Lâm Cát Hạ chầm chậm bước đến ngước cổ nhìn cơ giáp màu đen, dù có bị hư hại trầy xước nó vẫn rất bề thế và xinh đẹp. Cô vươn tay chạm lên bề mặt cơ giáp.

“Cảnh báo.” Tiếng nhắc nhở vang lên. “Người bảo trì Lâm Cát Hạ vui lòng đeo bao tay chuyên dụng, nếu dính phải máu Nhân thạch sẽ bị ăn mòn không thể chữa trị.”

Lâm Cát Hạ bị giật mình vội rụt tay lại, cô nhìn lên trần nhà, hệ thống quản lý này chắc đang theo dõi cô. Lâm Cát Hạ ra lệnh cho nó: “Cung cấp một bộ phòng hộ chuyên dụng.”

Ngay lập tức từ trên trần nhà một khe hở tách ra, cánh tay robot đưa xuống một đôi găng tay và mặt nạ che chắn. Lâm Cát Hạ đeo lên, lúc này mới như nguyện chạm vào Z 0. Cô không vui vì cách một tầng găng tay nên chẳng thể cảm nhận được chất liệu cũng như độ bóng của nó.

Vì không cảm nhận được trực tiếp, cô chẳng còn hứng thú khác, tập trung vào công việc, ra lệnh khởi động hệ thống làm sạch, một chiếc vòi đưa xuống từ trên cao, hệ thống thoát nước trên sàn cũng được mở. Cô cầm vòi nước xịt ở phần chân của cơ giáp trước, trong nước tích hợp chất tẩy rửa chuyên dụng nhanh chóng tạo bọt trắng phủ khắp phần chân.

Thang tự động được kích hoạt quanh chân cơ giáp, Lâm Cát Hạ theo đó di chuyển dần lên cao, nhanh chóng làm sạch mọi ngóc ngách Z 0.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên. Âm thanh tạo ra từ sự va chạm giữa nước cùng vật cứng khá lớn nên Lâm Cát Hạ không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn chuyên chú xịt sạch các ngách nhỏ của Z 0.

“Này!”

Một tiếng quá lớn vang lên, Lâm Cát Hạ giật mình vòi phun văng ra khỏi tay cô rơi xuống dưới, đập trúng người bên dưới, xối toàn thân hắn thành người tuyết.

Lâm Cát Hạ hoảng hốt níu lan can thang tự động hớt hải gọi: “Này có sao không?”

Chỉ nghe một giọng nam đang kìm nén tức giận đáp lại: “Còn không mau tắt hệ thống nước đi!”

“Ờ.” Lâm Cát Hạ gào lên. “Tắt nước đi.”

Hệ thống phòng số 3 báo lại: “Phát hiện cơ thể dính máu Nhân thạch, hệ thống làm sạch không thể tắt, chức năng làm sạch tiếp tục được duy trì.”

Lâm Cát Hạ ngớ người, nhìn chằm chằm ‘người tuyết’ bên dưới, đó là con người mà sao lại có thể dính máu Nhân thạch, người mà dính máu Nhân thạch chắc chắn không thể đứng đây được nữa.

“Tắt ngay!” Người tuyết gào lớn. “Mày không tắt tao sẽ phá nát não đồ của mày đấy!”

Hệ thống đáp lại với giọng lạnh tanh: “Vẫn còn máu Nhân thạch không thể ngừng, vui lòng chịu đựng, khoảng hai phút nữa có thể ngừng chà rửa.”

Lâm Cát Hạ nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xuống ‘người tuyết’ bên dưới, âm thầm hạ thang nâng xuống. Cô rất tò mò không biết người dính máu Nhân thạch kia là ai.