Người Yêu Tử Thần

Chương 7: Trở thành người bảo trì cho Z 0

Phan Ánh Nguyệt mang Lâm Cát Hạ tới khu hậu cần, giao cho người quản lý nơi này là Phúc Tường Quân, anh ta khá thô lỗ, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt bí xị của Lâm Cát Hạ liền quát: “Không muốn tới chỗ của tôi làm việc sao? Chê nơi này thấp kém bẩn thỉu chứ gì?”

Lâm Cát Hạ chưa từng bị ai quát thẳng vào mặt thế này, bối rối xua tay: “Không phải, không như anh nói đâu, em...”

“Vậy thì tươi tỉnh lên đi.” Hắn cắt ngang lời cô.

Lâm Cát Hạ chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười. Phúc Tường Quân không hài lòng hừ hừ vài tiếng rồi ghi tên cô vào hệ thống, cấp cho cô một chiếc thẻ ra vào, sau đó gọi người tới.

Người xuất hiện chính là chàng trai đã cùng cô kiểm tra tinh thần lực tại Bộ chiến cơ vừa rồi. Nguyên nhân không xứng hợp thường bắt nguồn ở hai bên nhưng gặp lại hắn, cô vẫn có cảm giác mình đã gây họa cho người ta nên rất ngại.

Ngược lại với cô, thái độ của hắn rất ôn hoàn, vươn tay chào hỏi: “Lúc nãy ở Bộ chiến cơ anh vẫn chưa chính thức giới thiệu, anh là Nguyễn Tư Quang, em cứ gọi anh là Quang.”

Lâm Cát Hạ vội vã nắm lại tay Nguyễn Tư Quang. “Em là Lâm Cát Hạ, anh cứ gọi em Cát Hạ là được.”

Thấy hai người có vẻ thân thiết, Phúc Tường Quân liền bảo Nguyễn Tư Quang: “Mang cô nhóc này đến ký túc xá của Bộ hậu cần chúng ta đi, chờ cô ấy sắp xếp đồ xong thì dẫn tới phòng nhân sự báo danh nhận đồng phục và công việc. Người của Bộ hậu cần không được phép lười biếng, dù là ma mới.”

Nguyễn Tư Quang có vẻ hiểu cách làm việc không có nhân tính của cấp trên nên chỉ cười trừ, gọi Lâm Cát Hạ cùng rời đi.

Lâm Cát Hạ không phải là người giỏi giao tiếp hay gợi chuyện, cô đi theo sau Nguyễn Tư Quang, may mắn hắn lại thuộc típ người nói nhiều, nên cả chặng đường đến kí túc xá của cả hai không hề nhàm chán.

“Anh làm việc ở Bộ hậu cần được một năm, ban đầu mới từ Bộ chiến cơ chuyển sang anh có hơi hụt hẫng, chán nản, nhưng sau đó lại rất thích vì ở nơi này anh được trực tiếp chạm vào cơ giáp, quản lý và sửa chữa chúng, tuy không được lái ra chiến trường trực tiếp chiến đấu, nhưng anh vẫn có thể lái để kiểm tra tình hình và thử nghiệm cơ giáp, cảm giác không tệ.”

Nghe hắn nói vậy cô bất giác mỉm cười, đa số các Chiến cơ chọn theo ngành đơn giản vì yêu thích cơ giáp, cô cũng không ngoại lệ.

“Em sống ở Trứng Rồng số mấy?” Nguyễn Tư Quang bất ngờ hỏi.

Lâm Cát Hạ đang nghe về cơ giáp hơi bất ngờ, cô thất thố một chút nhưng rất nhanh liền đáp: “Em ở Trứng Rồng số 12.”

“Anh sống ở Trứng Rồng số 10, khá gần chỗ của em, nếu có cơ hội sau này mời em ghé qua Trứng Rồng số 10 thăm thú.”

Trứng Rồng có số càng nhỏ thường sẽ có diện tích càng nhỏ, nhưng bên trong tích hợp nhiều thiết bị hiện đại hơn, có hệ thống cây xanh và rừng nguyên thủy, sông ngòi chân thật không khác gì Trái Đất khi xưa. Môi trường như thế ai cũng ao ước được sống, nhưng không phải ai cũng có thể ở đó. Muốn sống trong Trứng Rồng có số nhỏ, thì người đó hoặc gia đình dòng họ phải có cống hiến được đế quốc công nhận, khi ấy mới có cơ hội đi vào những Trứng Rồng ấy sinh sống. Từ số 10 đến số 14 thì đa số cống hiến rất ít, hoặc là dân cư bình thường.

Có bối cảnh na ná nhau nên Lâm Cát Hạ cảm thấy Nguyễn Tư Quang khá thân thuộc, chẳng mấy chốc hai người đã nói chuyện rất thân, nhờ vậy quãng đường đi tới ký túc xá của Bộ hậu cần cũng ngắn hơn.

Ký túc xá của Bộ hậu cần khác hoàn toàn với ký túc xá của Chiến cơ, không phải là biệt thự giữa vườn hoa mà là một tòa nhà thép bạc cao, phân thành các khu vực, ở hành lang đặt không ít chậu cây xanh, nhưng đa số chỉ là cây 3D không có thật, nó chỉ góp phần làm tăng thêm cảnh sắc chứ không có tác dụng điều hòa không khí.

Nguyễn Tư Quang dẫn Lâm Cát Hạ tới khu vực dành cho nhân viên nữ, tầm này ai cũng bận nên Lâm Cát Hạ không gặp được người khác. Phòng ở khá rộng, một phòng khách, ngủ, và phòng bếp cùng phòng vệ sinh, thiết kế rất hiện đại sang trọng. Vừa bước vào trong Lâm Cát Hạ đã ưng ý. Phòng ốc đẹp, bạn mới quen cũng tốt nên cảm giác buồn vì không thể trở thành Chiến cơ của cô cũng vơi đi phần nào.

“Anh chờ em bên ngoài, sắp xếp đồ xong thì đi luôn nhé, chậm một chút thôi lão Tường Quân sẽ càu nhàu nghe mệt đầu lắm.”

Lâm Cát Hạ nhớ tới người đàn ông khó tính mình vừa gặp, cô cười khổ, sắp tới cô sẽ phải làm việc với người này dài dài.

“Em biết rồi, anh chờ em chút thôi.”

Cố đóng cửa nhanh chóng cất đồ đạc, cùng với Nguyễn Tư Quang đi tới phòng nhân sự.

Vừa vào trong Phúc Tường Quân liền ném vào mặt Lâm Cát Hạ một bộ quần áo mới: “Thay đồ đi, nơi này không cần đồng phục Chiến cơ.”

Lâm Cát Hạ đi vào phòng thay đồ, đây là một bộ đồ màu xanh không bó sát vào cơ thể, rộng rãi thoải mái phù hợp để lao động, chiếc mũ kepi đổi thành mũ lưỡi trai màu xanh quân đội bên trên có đề tên Bộ hậu cần.

Nhìn bộ đồng phục mới trên thân Lâm Cát Hạ thở dài, nhanh tay gấp gọn trang phục Chiến cơ mang ra ngoài. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Phúc Tường Quân, Lâm Cát Hạ không dám buồn bã, mỉm cười nhìn hắn.

“Quản lý phiền anh trả lại đồng phục Chiến cơ giúp em.” Cô đưa bộ đồng phục trên tay cho hắn.

Phúc Tường Quân liếc cô bằng ánh mắt tán thưởng, nhận lấy bộ đồng phục không hề xem trọng nó, ném thẳng lên bàn mặc cho nếp gấp bung ra lộn xộn. Hắn lướt nhanh thông tin trên bảng nhiệm vụ cầm trên tay.

“Cát Hạ tới phòng số ba, chịu trách nhiệm lau chùi cơ giáp Z 0 Six vừa mới trở về từ chiến trường.”

Mấy từ Cơ giáp Z 0 Six nghe như sấm vang bên tai khiến cho tinh thần của Lâm Cát Hạ được nâng lên.

Khác với sự hưng phấn của cô, Nguyễn Tư Quang rất lo lắng: “Cô ấy là người mới, điều tới lau chùi cơ giáp của đội một liệu có ổn không? Trong khi đó lại là cơ giáp của Chiến cơ Six.”

“Không sao.” Phúc Tường Quân không mấy quan tâm. “Cậu cứ dẫn cô ấy tới phòng số ba đi, bây giờ trong Bộ hậu cần đang thiếu người, tất cả đều được dồn qua khu lắp ráp cơ giáp và sửa chữa cơ giáp chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, chẳng có ai rảnh, nên phải cho người mới qua lau chùi Z 0.”

Nghe vậy Nguyễn Tư Quang cũng không thể nói thêm. Phúc Tường Quân ném cho Lâm Cát Hạ một bảng hướng dẫn lau chùi tích hợp trong con chíp nhỏ, cô nhận lấy bỏ vào thẻ nhân viên của mình rồi theo Nguyễn Tư Quang ra ngoài.

Trên đường đi hắn lo lắng dặn dò cô: “Six khá khó tính, cơ giáp của hắn càng khó nhằn hơn, thường xuyên hư hại, khi bảo dưỡng cho Z 0 em cứ làm hết sức mình, nếu có chỗ nào không làm sạch được cứ trực tiếp báo lên cho lão Tường Quân để lão xuống xử lý đừng tự tiện liên hệ với Six.”

Lâm Cát Hạ rất tò mò về Six, cô cũng ước được gặp hắn một lần nhưng nghe Nguyễn Tư Quang cảnh cáo cô liền từ bỏ ý định đó. Người giỏi chắc chắn sẽ quái gở, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.