05. Xin chào! Tôi là Hoa Hồng Đỏ
Phong Nguyệt mở điện thoại gọi cho Vương Nhi, nhưng tín hiệu sóng cực kỳ yếu, không có cách nào liên lạc với người bên ngoài. Cô thử gửi vài tin nhắn, kết quả vẫn không thành công.
Sau vài lần cố gắng đều thất bại, Phong Nguyệt bất lực đặt điện thoại vào túi xách.
Bên kia, Tử Thuần ngồi im lặng trên đất, lưng dựa vào cửa phòng, tay vuốt trán, vẻ mặt đầy uể oải và tức giận.
Bầu không khí trở nên ngượng ngập, không ai nói với ai lời nào, đúng vào thời điểm hai người không biết phải làm gì tiếp theo, chiếc máy tính bảng trên bàn chợt sáng màn hình, một giọng nói máy móc vang lên, như thể đã được lập trình sẵn từ trước.
[Xin chào! Tôi là Hoa Hồng Đỏ - quản gia của Vườn Hoa Cấm. Rất vui khi được phục vụ các bạn!]
Tử Thuần mang vẻ nghi ngờ đứng dậy, bước tới cạnh bàn quan sát, trên màn hình máy tính hiện lên khung hình nền màu trắng, những dòng ký tự kỳ lạ đang chạy loạn. Anh nhíu chặt mày, cầm máy lên, hai mắt nhìn chăm chú. Phong Nguyệt cũng hiếu kỳ bước tới, ngó mắt vào màn hình.
[Vườn Hoa Cấm là khu vực trò chơi đặc biệt nhất tại khu vui chơi giải trí Hoan Lạc. Hiện tại, chỉ có những vị khách đặc biệt mới được mời đến tham dự. Để bảo vệ quyền lợi - thông tin - sự riêng tư của người chơi cũng như mọi dữ liệu cơ mật liên quan đến trò chơi. Mọi tín hiệu sóng điện thoại và mạng truy cập Internet đều bị vô hiệu hóa tạm thời. Vườn Hoa Cấm sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có sự cố rủi ro diễn ra khi trò chơi đang hoạt động.
Không quan trọng tuổi tác, giới tính, quan hệ giữa hai người chơi.
Xin được nhắc nhở: Quy tắc khi tham gia, trung thực và dũng cảm.
Mọi vấn đề thắc mắc Vườn Hoa Cấm sẽ không giải đáp.
Nếu bạn muốn đạt được tự do thì hãy cố gắng vượt qua các thử thách bí ẩn thông qua từng căn phòng ở đây nhé!
Khi vượt ải thành công, người chơi sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt.
Thân mến kính gửi.]
Phong Nguyệt mở to mắt ngơ ngác, trong lòng vô cùng khó tin: “Họ nhốt anh với em ở đây chỉ vì bắt bọn mình tham gia vào thứ trò chơi kỳ lạ này sao?”
Tử Thuần nghiêm túc kiểm tra máy tính bảng trên tay, bản thân anh cũng khá ngạc nhiên trước việc này, không nhịn được phải cảm thán: “Chiến thuật quảng bá sản phẩm của họ khá là ấn tượng. Nhưng anh không thích cái cách họ tự ý giam lỏng người khác thế này. Thật sự quá lố bịch.”
Phong Nguyệt thở dài, cảm giác sợ hãi trong lòng đã ít đi phần nào, hoặc nhờ có con người này bên cạnh mà cô không còn thấy căng thẳng nữa.
Phong Nguyệt bật cười: “Nhìn tình hình này thì có vẻ như nếu chúng ta không đồng ý tham gia trò chơi, họ sẽ không thả người ra đâu.”
Tử Thuần vừa định lên tiếng thì trên màn hình đột ngột hiện ra dòng chữ lớn màu đen.
[Người chơi hãy chuẩn bị. Trò chơi đang được khởi động!]
[Ải 1: Màn dạo đầu nóng bỏng.]
[Nhiệm vụ vòng thứ nhất: Học cưỡi ngựa]
Hai người đứng im ở đó, còn đang cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, một luồng khói trắng bất ngờ xộc thẳng vào phòng, dần bao phủ xung quanh mùi thơm nhẹ nhàng của hoa tươi.
Phong Nguyệt run rẩy người, đầu óc bỗng choáng váng, trước mắt liền xây xẩm, hình ảnh và màu sắc liên tục đảo lộn.
Tử Thuần nắm chặt mép bàn, đầu gối khuỵu xuống đất, ánh mắt bàng hoàng không thôi.
Cổ họng của anh như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thốt ra dù một chữ.
Trước lúc mất đi ý thức, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ mơ hồ.
Rốt cuộc này là chỗ quỷ quái nào?
Anh và Phong Nguyệt phải làm sao đây…