04. Thì ra đây là Vườn Hoa Cấm
Tử Thuần ghi nhớ chỉ dẫn của nữ nhân viên phát tờ rơi khi nãy, rẽ qua vài con đường, đến một ngôi nhà lớn màu trắng phía sau vườn hoa diên vĩ, Phong Nguyệt vẫn đi theo sau lưng anh, im lặng quan sát xung quanh một cách cảnh giác.
Ngước mắt nhìn cánh cổng đang mở rộng hai bên, Phong Nguyệt hơi do dự, không biết mình có nên vào trong hay không. Cô quay đầu nhìn Tử Thuần, gót giày giẫm lên hòn đá nhỏ dưới đất, bàn tay nắm chặt túi xách.
Thì ra đây là Vườn Hoa Cấm.
Nơi này quá mức im ắng, không có lấy một bóng người, đến đèn cũng không bật, có thật là Vương Nhi đã đến đây không?
Tử Thuần nhận ra sự căng thẳng của cô, vội an ủi: “Em đừng lo, nhanh thôi, chúng ta sẽ tìm được Vương Nhi.”
Phong Nguyệt cố mỉm cười để không làm anh lo lắng, cô bật đèn flash trong điện thoại, cùng Tử Thuần đi vào trong ngôi nhà.
Nhờ có đèn điện thoại soi sáng, hai người liền thuận lợi thấy rõ toàn cảnh ở phòng khách, tông màu chủ đạo của ngôi nhà là trắng và bạc, trần nhà cao hình tròn, không gian đặc biệt rộng lớn, nội thất bày trí sang trọng.
Họ lên tầng trên kiểm tra, phát hiện có rất nhiều căn phòng nằm san sát nhau, trên từng cánh cửa sẽ treo một tấm bảng nhỏ màu nâu có ghi một con số, theo thứ tự là từ một đến mười. Đồng nghĩa với việc ở đây có tất cả mười căn phòng, nhìn cách thiết kế trên tầng này thật sự rất giống phòng nghỉ trong khách sạn.
Tử Thuần lạnh mặt liếc nhìn quanh một vòng, không nói lời nào sải bước đến căn phòng số 1, đặt tay lên nắm cửa, thử vặn nhẹ một cái.
Anh bỗng sửng sốt, nhanh chóng nói với Phong Nguyệt: “Cửa phòng này không có khóa.”
Phong Nguyệt còn chưa kịp phản ứng trước câu nói đột ngột này của anh, Tử Thuần đứng bên cạnh đã gấp gáp đẩy cửa bước vào, Phong Nguyệt giật mình, không có thời gian suy nghĩ, cô vội vàng chạy theo.
Khác với khung cảnh tối đen bên ngoài, trong phòng vậy mà bật sáng đèn, còn là ánh đèn ngủ màu vàng như hoàng hôn. Phong Nguyệt với Tử Thuần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận quan sát mọi thứ trong căn phòng này.
Bầu không khí rất yên tĩnh, không có ai ở đây cả.
Không gian trong phòng rất rộng rãi, một chiếc giường hình tròn kê giữa phòng, không có gối nằm hay chăn mềm, một cái bàn thủy tinh hình vuông nằm trong góc, không có ghế ngồi, và một chiếc máy tính bảng màu đỏ đặt yên vị trên bàn.
Phong Nguyệt lơ đễnh nhìn lên tường, ngay đối diện là hai bức tranh sơn dầu, đều vẽ về người phụ nữ khỏa thân nằm trong lòng người đàn ông.
Tử Thuần nhíu mày, cứ cảm thấy cách bày trí đồ vật ở đây có điều gì đó rất kỳ lạ, đơn giản đến mức không giống bình thường. Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách của Phong Nguyệt đổ chuông.
Phong Nguyệt lấy điện thoại ra xem, vẻ mừng rỡ lập tức xuất hiện.
“Tử Thuần! Vương Nhi gọi cho em!”
Tử Thuần giật mình, nhận điện thoại từ tay cô, nhấn nút trả lời rồi bật loa ngoài.
Nghi vấn trong lòng khi nãy tạm thời bị anh vứt ra phía sau.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Vương Nhi: “Hai người đã chạy đi đâu thế? Tớ tìm mãi mà không thấy!”
Phong Nguyệt tức giận nói: “Câu này là tớ hỏi cậu mới phải! Cậu đã chạy đi đâu vậy hả? Tớ và anh Tử Thuần chạy khắp nơi tìm cậu từ nãy đến giờ! Gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, hại bọn này lo gần chết!”
Vương Nhi cười xòa vài tiếng, cố gắng giải thích: “Tớ xin lỗi mà… Tớ đâu có cố ý làm hai người lo sốt vó đến vậy đâu! Lúc nãy tớ thấy có một nhóm người làm ảo thuật trên đường, xung quanh có nhiều người vây xem lắm, tớ có chút tò mò bèn chạy qua đó coi thử, không ngờ là vừa quay đầu lại thì lạc mất hai người rồi…”
Tử Thuần thở dài, biết bạn gái vẫn an toàn trong lòng cũng được nhẹ nhõm.
“Em đang ở đâu? Bây giờ anh và Phong Nguyệt sẽ qua đó.”
“Em đã về lại khách sạn rồi. Mà hai người đang ở chỗ nào…”
Vương Nhi còn chưa nói xong, cuộc gọi đã tắt giữa chừng.
Tử Thuần trả lại điện thoại cho Phong Nguyệt: “Tín hiệu đang yếu lắm, anh đoán là sóng di động bị cắt gián đoạn.”
Phong Nguyệt cất điện thoại vào trong túi, cùng Tử Thuần quay người đi về phía cửa phòng, nhưng ngay khi tay cô đặt lên nắm cửa, vẻ mặt liền thay đổi.
Cô hốt hoảng nhìn anh, âm thanh sợ hãi: “Cửa bị khóa mất rồi…”
Tử Thuần kinh ngạc, ra sức vặn mở nắm cửa, thậm chí còn nghiêng người dùng lực đẩy mạnh.
Mồ hôi chảy dọc trên gương mặt nóng nảy của anh, cơn giận hiện rõ trong ánh mắt.
Họ đã thử các biện pháp có thể nghĩ đến, kết quả cánh cửa vẫn đóng chặt, đến một dấu vết bị phá hỏng cũng không có.
Phong Nguyệt lùi hai bước về phía sau, người lạnh ngắt như khối băng.
“Lẽ nào… có người cố ý nhốt chúng ta?” Cô ngồi xuống giường, bàn tay nắm chặt đến run rẩy.