Hóa ra sau khi đội ngũ bọn họ rời bỏ, đội ngũ của Thẩm Tùy Phong và đội ngũ của Thời Cẩn đánh nhau, vậy mà lại là Thời Cẩn thắng, Thời Cẩn mang thuốc thử ra khỏi viện nghiên cứu, đập vỡ thuốc thử, phân tử bên trong thuốc thử nhanh chóng bay hơi, tiêu diệt virus lây lan, tất cả loài người, động vật và thực vật lây bệnh đều hóa thành một nắm đất đen, bọn họ đã cứu vớt tinh cầu này, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Toàn bộ người cảm nhiễm đều chết hết rồi, cho nên diễn tập quân sự kết thúc sớm, tất cả mọi người bị gọi về, chuyện đầu tiên sau khi trở về chính là tiêm vacxin phòng bệnh, kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ mọi người, cho nên khoang y tế mới kín người hết chỗ như vậy.
Vậy mà lại là Thời Cẩn giành được vị trí thứ nhất, là cậu em trai từ trong cô nhi viện đi ra, là kẻ ở tầng dưới chót mà anh ta vẫn luôn chướng mắt.
Hóa ra Thời Cẩn ưu tú như vậy sao? Sau khi rời khỏi đội ngũ của anh ta cũng có thể dựa vào bản thân giành lấy vị trí thứ nhất.
Cậu hai Thời lảo đảo loạng choạng ra khỏi khoang y tế, giây trước vừa định bước ra, giây sau đã nghe thấy tiếng thút thít của ai đó bên ngoài cửa.
“Anh Tùy Phong, cảm ơn anh, bây giờ anh hai em vẫn chưa tỉnh lại, em thật sự không biết nên làm sao bây giờ.” Là Thời Dược.
“Không có chuyện gì đâu, anh ta có thể sống sót.” Tiếng nói của Thẩm Tùy Phong vẫn lạnh nhạt hệt như trước đây: “Mặc dù thời gian em ấn nút hơi chậm một chút, nhưng lúc đó huấn luyện viên xuất hiện rất kịp thời, không cần lo lắng, anh ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Cậu hai Thời ở trong cửa hơi khựng lại.
Tất cả những chi tiết đã bị quên đi trước đó ùn ùn quay trở về tâm trí, tay trái của cậu hai Thời lập tức tê dại không thôi.
Anh ta nhớ rõ Thời Dược nắm chặt cánh tay này của mình như thế nào, cũng nhớ rõ lúc ấy Trần Sơn đá một phát ra sao.
Lúc như lúc ấy Trần Sơn không vừa khớp đá vào hông anh ta, bây giờ anh ta có thể còn sống ở chỗ này sao?
“Em, em chỉ là quá mức sợ hãi.” Thời Dược vẫn đang khóc: “Trước khi ra khỏi nhà, cha em nói bọn em nhất định phải giành được thành tích tốt, em rất sợ thành tích của bọn em không tốt, làm cha mất mặt, em cũng không ngờ vậy mà Thời Cẩn lại thật sự mặc kệ anh trai, đó chính là anh trai ruột của anh ấy đấy, vậy mà... vậy mà anh ấy lại có thể trơ mắt nhìn anh hai chết.”
Thoạt nghe lời này chẳng có gì sai, nếu là Thẩm Tùy Phong của lúc trước, chắc chắn sẽ nghe theo lời của Thời Dược mà trấn an cậu ta, tiện thể khiến ấn tượng về Thời Cẩn xấu hơn một chút, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, Thẩm Tùy Phong lại đột nhiên không nghĩ như vậy nữa.
Không nghe thấy lời an ủi như trong tưởng tượng, Thời Dược ngước khuôn mặt mông lung với đôi mắt đẫm lệ lên, lại nhìn thấy Thẩm Tùy Phong đứng yên tại chỗ, lông mày cau lại, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo, lành lạnh nhìn cậu ta.
Trái tim Thời Dược siết chặt, theo bản năng hô một tiếng ‘anh Tùy Phong’.
“Thời Dược, hôm qua chúng ta đang tham gia diễn tập quân sự, Thời Cẩn và chúng ta thuộc các đội ngũ khác nhau, là kẻ địch, em không thể đòi hỏi kẻ địch nương tay nhân từ với em, thực lực của đội ngũ em không đủ, vậy đừng cậy mạnh đi làm chuyện khác, nếu như lúc đầu em không gắng gượng ở lại, bây giờ anh hai em cũng sẽ không như vậy.”
Giọng điệu của Thẩm Tùy Phong vẫn lạnh nhạt giống như bình thường, đối với ai anh ta cũng bày ra thái độ như vậy, chỉ là lời nói ra lại giống như một cái tát, hung hăng đánh vào mặt Thời Dược.
Trong đầu Thời Dược ù lên , bàn tay giấu trong tay áo đều đã run rẩy.
Quả nhiên, quả nhiên!
Bây giờ Thẩm Tùy Phong đã bắt đầu chê bai cậu ta vô dụng, dù sao cậu ta ngay cả tinh thần thể cũng không có, cậu ta lại chỉ là một thiếu gia giả, giống như ngày hôm qua, sau khi nhận ra mình vô dụng, bọn họ đã lập tức vứt bỏ cậu ta.
Cậu ta không thể tiếp tục như vậy nữa, vô dụng sẽ bị đào thải, sẽ bị tất cả mọi người chán ghét!
“Thời Dược?” Thấy Thời Dược mãi không trả lời, Thẩm Tùy Phong nhíu mày gọi thêm một tiếng.
“Ừm, đúng, anh Tùy Phong nói rất đúng.” Thời Dược lau nước mắt trên mặt, nở nụ cười ngoan ngoãn với Thẩm Tùy Phong: “Là em không nên nghĩ như vậy, chiến trường vô tình, em nên học tập anh Thời Cẩn mới đúng.”