Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 14.2: Hạng nhất (2)

Khi cậu hai Thời tỉnh lại, người đã nằm trong khoang y tế cấp cứu của phi thuyền.

Khoang y tế của phi thuyền rất lớn, bày đầy các khoang trị liệu và giường, có một số sinh viên vẫn đang hôn mê, sau khi bị đẩy ra khỏi khoang trị liệu thì được đặt lên giường, bởi vì nhiều người cần chữa trị, cho nên toàn bộ khoang y tế rộng hơn năm trăm mét vuông của phi thuyền đã chật ních, ngay cả mặt đất cũng có sinh viên ngả xuống nghỉ ngơi.

Khi cậu hai Thời tỉnh lại, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, anh ta nằm ở trên giường, xương cốt cả người như gãy nát, cơ bắp đau nhức, tiếng ồn ào chui vào trong tai anh ta, đâm vào thái dương anh ta, khiến nơi thái dương bình bịch khó chịu.

“Ôi chao, phải làm sao bây giờ, mới diễn tập quân sự ngày thứ hai thôi mà vốn liếng bị người ta lôi ra hết, tôi gϊếŧ được tất cả mười ba người cảm nhiễm.”

“Tôi còn thê thảm hơn cậu, lúc hạ cánh máy bay chiến đấu không chọn địa điểm tốt, đành phải nhảy khỏi máy bay, bị mắc trên cành cây cả ngày, giây trước vừa leo xuống, giây sau đã kết thúc rồi! Từ đầu đến cuối chiến tích đều là không.”

“Lần này thành tích phổ biến trong chúng ta đều không ổn lắm.”

“Nghe nói có ba tổ tìm được manh mối, hẳn là chỉ bọn họ được thêm điểm thôi, những người còn lại rất khó hoàn thành mục tiêu trong vòng hai ngày.”

Cậu hai Thời giãy giụa mở mắt ra, cuối cùng nhìn thấy trần nhà trống rỗng trên đỉnh đầu.

Chuyện trước khi hôn mê giống như thủy triều ập vào trong đầu, cửa phòng thí nghiệm ở tầng ngầm thứ ba bị anh ta cưỡng ép phá mở, người cảm nhiễm trong cửa lao ra, anh ta vì cứu Thời Dược mà bị chộp một phát, khi chạy ra ngoài, một đám người bị nhốt trong hành lang, về sau nữa ——

“Tỉnh rồi?” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói, chữ cuối còn vừa kéo dài vừa cất cao đầy bén nhọn, móc mỉa nói tiếp: “Tỉnh rồi thì đứng dậy, mỗi đội ngũ chỉ có một giường, một mình anh nằm cả đêm rồi.”

Cậu hai Thời vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt có phần quen thuộc và có hiện tượng bóng chồng ở trước mặt.

Đối phương khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn anh ta giống như nhìn kẻ thù, thấy cậu hai Thời không phản ứng gì, còn hầm hừ bồi thêm một câu: “Tôi còn tưởng rằng xương cốt của cậu hai Thời cứng cáp cỡ nào cơ, không ngờ đến lúc sắp chết rồi vẫn phải rút khỏi tranh tài thôi, sự hung hãn khi vứt bỏ hai người chúng tôi trước đó đi đâu mất rồi? Khi người khác phải chết, anh ra vẻ chính đáng hùng hồn tuyên bố ‘người khác không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm về sống chết của cậu’, bây giờ đến lượt anh chết, anh liền lập tức rút lui bỏ cuộc?”

Cậu hai Thời lập tức nhận ra đối phương là ai.

Đó là Cố Thanh, đồng đội tạm thời bị anh ta vứt bỏ kia, lại theo bản năng thoáng nhìn sang bên cạnh, thế mà còn nhìn thấy cả Vương Chiêu.

Rõ ràng trên người Cố Thanh và Vương Chiêu vẫn còn vết thương, nhưng vậy mà lại không chết, điều này khiến cậu hai Thời hơi kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt như muốn nói ‘sao các cậu còn sống’ trên mặt cậu hai Thời, Cố Thanh lập tức nổi giận, hôm qua lúc cậu ta và Vương Chiêu nghỉ ngơi lấy sức, huấn luyện viên đột nhiên xuất hiện mang bọn họ đi, nói đội trưởng của đội ngũ bọn họ đã từ bỏ thi đấu rồi, khiến Cố Thanh tức đến độ hận không thể tự móc mắt mình ra.

Rốt cuộc lúc trước cậu ta nghĩ cái gì mà tổ đội với tên khốn kiếp này?

Mặc dù nửa tiếng sau khi bọn họ rút lui, diễn tập quân sự cũng kết thúc, thành tích của những người còn lại cũng không có gì đặc biệt, nhưng cậu ta vẫn nuốt không trôi cục tức này.

Lúc đó Vương Chiêu suýt nữa chết rồi, cậu hai Thời lại mặc kệ không quan tâm, bây giờ bản thân anh ta sắp chết, anh ta lại lập tức từ bỏ thi đấu, quả thực là một kẻ hèn hạ nham hiểm tiêu chuẩn kép cực độ, không có tí xíu tinh thần đoàn đội nào!

“Đứng dậy!” Cố Thanh đánh bay chút nể nang cuối cùng, đưa tay cứng rắn lôi cậu hai Thời xuống giường, ném xuống mặt đất, sau đó dìu Vương Chiêu nằm lên giường.

Khi cậu hai Thời bị quăng xuống đất căn bản không có bất kỳ năng lực chống cự nào, bây giờ anh ta yếu ớt đến độ không thể phản kháng, đầu óc choáng váng, bị người ta ném như vậy mà cũng không nổi giận, sững sờ tại chỗ một lát, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đi ra bên ngoài khoang y tế.

Trong khoang y tế ngồi chật ních các đội ngũ, trên mặt đất đều là người, cậu hai Thời muốn lách qua bọn họ, mà khi lách qua, anh ta khó tránh được nghe thấy thảo luận của đám người này.