Một đồng đội vẫn tỉnh táo, còn có thể gào thét kia đập lên mặt đất: “Đội trưởng, mau cứu A Chiêu, cậu ấy sắp chết rồi, chúng ta phải lập tức xin trợ giúp từ trường học.”
Tiếng rống thấm đẫm máu và nước mắt, khiến bước chân của Trần Sơn hơi chần chừ một chút.
Ý chí chiến đấu ngập tràn trong lòng cậu hai Thời bị đánh gãy, tức giận rống lại: “Bên trong có kho độc lập, cậu dẫn cậu ta đi chữa trị đi!”
Kết quả cậu hai Thời vừa quay đầu, đã nhìn thấy máy bay chiến đấu bị hủy đến không thể hủy thêm nữa.
Đừng nói là kho độc lập, mà ngay cả một đồ vật hoàn chỉnh cũng không thể tìm được nữa.
“Không còn, không còn gì cả.” Đồng đội quỳ trên mặt đất run rẩy, bên trong run rẩy còn xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Cậu hai Thời, chúng ta rút lui đi, gọi giáo viên tới, chậm nữa thì tiêu đời, chậm nữa thì sẽ chết!”
Cơ chế của đội ngũ là chỉ có đội trưởng mới có thể lựa chọn rút lui hay không, anh ta không chọn rút lui, những người khác cho dù chết, huấn luyện viên cũng sẽ không tới cứu người, nếu như anh ta chọn rút lui, mặc dù có thể bảo vệ tính mạng, nhưng thành tích cả đội bọn họ sẽ bị xóa bỏ, chỉ có thể đợi đến năm sau, tranh tài với đàn em năm ba.
Nói cách khác, đội trưởng không đồng ý, bọn họ phải trơ mắt nhìn người chết ở đây.
Cho nên đời trước Thời Cẩn chỉ có thể cầu cứu cậu hai Thời.
Sắc mặt cậu hai Thời cứng lại trong chớp mắt, sau đó lập tức phản bác: “Không được, chúng ta không thể rút lui.”
Anh ta đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thời, sao có thể rút lui giữa chừng chứ? Huống hồ, Thời Cẩn còn đang ở đối diện đấy, anh ta phải đánh gục Thời Cẩn mới được.
Nói đi cũng phải nói lại, còn không phải là hai người kia quá vô dụng sao? Thời Cẩn bị đâm còn có thể sống sót, mà bản thân bọn họ lại bị thương.
Cậu hai Thời phản bác quá nhanh khiến bầu không khí khựng lại hai giây, Trần Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu hai Thời, lại quay đầu nhìn về phía Thời Cẩn.
Dường như trong lúc nhất thời đầu óc đơn giản của cậu ta không cách nào hiểu nổi lựa chọn của cậu hai Thời, cho nên cậu ta vô thức nhìn về phía Thời Cẩn, muốn lấy được một đáp án từ chỗ của Thời Cẩn.
Trước kia có cái gì cậu ta không hiểu, Thời Cẩn đều sẽ giải thích rõ ràng đầu đuôi cho cậu ta rõ.
Nhưng hôm nay Thời Cẩn không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn tất cả, chốc lát sau còn cong môi nở nụ cười lạnh lùng.
Thời Cẩn vốn xinh đẹp, là kiểu giàu tính công kích, tươi sáng rực rỡ, bình thường cậu cười rộ lên vô cùng chói mắt, mà không cười sẽ cực kỳ sắc bén, lúc này đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của cậu nheo lại, giống như xuyên qua cảnh tượng này để nhìn một cảnh tượng khác.
Đời trước khi cậu tỉnh lại, Trần Sơn đã chết, cậu ngã vào trong lòng Trần Sơn, là Trần Sơn trước khi chết dùng cơ thể bảo vệ cậu, mà cậu hai Thời thì ở bên cạnh băng bó cho Thời Dược, thậm chí không liếc nhìn bọn họ một cái.
Khi đó cậu không van cầu, mà trực tiếp vạch mặt với cậu hai Thời, bây giờ mặc dù đứng ở góc độ người đứng xem, nhưng vẫn tức run người.
Có lẽ ở trong mắt cậu hai Thời, mạng của người khác đều không phải là mạng.
Hoặc là nói, ngoại trừ em trai anh ta ra, mạng của người khác đều không phải là mạng.
“Không, không, sao có thể không cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ chết đấy!” Đồng đội ngồi quỳ dưới đất vẫn không cam lòng, hốt hoảng ấn lên vết thương, lại chuyển sang nói với Thời Dược: “Cậu tư Thời, bạn của tôi sắp chết rồi, cậu giúp đỡ một chút đi, không phải cậu là lính quân y sao? Cậu mau cứu cậu ấy, cậu mau cứu cậu ấy!”
Sắc mặt Thời Dược càng tái hơn, cậu ta liếʍ liếʍ bờ môi rồi đi qua chữa trị, nhưng rất rõ ràng, căn bản không có tác dụng gì.
Cậu ta là lính quân y, nhưng từ nhỏ người yếu lắm bệnh, tinh thần lực yếu ớt chẳng có bao nhiêu, thậm chí không triệu hoán ra được tinh thần thể, sở dĩ cậu ta trở thành lính quân y, đó là nhờ vào sắp xếp của cha Thời.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu ta nhất định phải cùng đội với cậu hai Thời, cậu ta căn bản chính là một bình hoa không có tác dụng gì, trước kia trong đội ngũ đều là Thời Cẩn chữa trị.
Bây giờ Thời Cẩn đi rồi, bọn họ chỉ có thể dựa vào thuốc.
Nhưng tất cả vật tư đều bị hủy theo máy bay chiến đấu.