Chợt nhìn thấy Thời Cẩn, nét mặt cậu hai Thời cứng ngắc trong chốc lát, nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, không ngờ máy bay chiến đấu bị đâm cháy lại là của Thời Cẩn.
Đây cũng có thể coi là ‘duyên phận’ của bọn họ nhỉ?
Cậu hai Thời cười khẩy một tiếng, theo bản năng bắt đầu công kích Thời Cẩn: “Mày lái máy bay chiến đấu cũng chẳng ra sao cả, đồng đội phế vật tạm thời góp nhặt cho đủ, quả nhiên không chịu nổi một kích.”
Thời Cẩn giật giật khóe miệng, cậu còn chưa kịp châm chọc lại thì đã nghe thấy Trần Sơn nóng nảy rống lên: “Rõ ràng là máy bay chiến đấu của các anh mất kiểm soát đâm tới, thế mà còn có mặt mũi nói chúng tôi? Anh chưa học lớp lái máy bay chiến đấu à? Sai lầm cỡ này quả thực khiến người ta cười rụng răng! Đứa bé ba tuổi còn lái tốt hơn các anh!”
Ngay từ năm nhất bọn họ đã được học tập điều khiển các loại máy móc, mà máy bay chiến đấu được coi là môn học bình thường nhất, dù là ai cũng không nghĩ rằng sẽ có người mất lái trong trường hợp này.
Đương nhiên, người khác không nghĩ đến, nhưng Thời Cẩn sớm đã nghĩ đến, dù sao đời trước Thời Dược cũng mất lái như vậy, nhưng cậu không ngờ được rằng, đời này vẫn là Thời Dược.
Hơn nữa cậu đã không lên A407 rồi, thế mà Thời Dược vẫn có thể gây họa cho cậu, đời trước mất lái rơi xuống rừng cây, đời này mất lái đυ.ng hỏng máy bay chiến đấu của cậu.
Thời Dược đúng là khắc cậu mà.
Mà cậu hai Thời bị lời nói vô tâm của Trần Sơn làm cho thẹn quá hóa giận.
Đương nhiên anh ta biết loại sai lầm này là không nên tồn tại, nếu như là anh ta điều khiển máy bay chiến đấu, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất trắc, nhưng người điều khiển máy bay chiến đấu là em trai yếu đuối nhiều bệnh, tinh thần lực bị tổn thương, không thành thục trong việc điều khiển máy móc của anh ta.
Thời Dược cũng không muốn xảy ra vấn đề, vô tình mắc lỗi mà còn bị trách mắng, hơn nữa người trách mắng em trai còn là bạn của Thời Cẩn!
Chắc chắn Thời Dược sẽ rất khó chịu.
Đúng như trong tưởng tượng của anh ta, cậu hai Thời vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy Thời Dược nghiêng mặt sang một bên, giơ tay che mắt.
Giống như sắp khóc.
Cậu hai Thời tức giận ngay lập tức rút quang đao, Trần Sơn không cam lòng yếu thế nhảy lên một bước, sau lưng mơ hồ toát ra ánh sáng đỏ —— đó là ngựa chiến tinh thần thể của cậu ta.
Tinh thần thể của cậu hai Thời là một con trâu rừng, quả thực ngang sức ngang tài với Trần Sơn.
Từ đầu đến cuối Phong Cữu không có động tĩnh gì, nhưng Thời Cẩn biết, chỉ cần cậu hai Thời dám xông về bên này, người đầu tiên đá vào đầu anh ta không phải là Trần Sơn, mà chính là Phong Cữu.
Phong Cữu có loại cảm giác khống chế trời sinh đối với người xung quanh, trước giờ anh không nói gì, cũng không thể hiện ra ngoài, nhưng chỉ cần anh cảm giác thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, anh sẽ lập tức nhào tới xé rách cổ họng đối phương.
Đời trước Thời Cẩn cũng chỉ giúp anh một chút, anh lại chăm sóc Thời Cẩn nửa tháng liên tục, đưa thứ tốt nhất cho Thời Cẩn, đời này anh tổ đội với Thời Cẩn, thời khắc mấu chốt nhất anh sẽ bảo vệ Thời Cẩn, anh ăn thịt bò khô của Trần Sơn, vậy tuyệt đối sẽ không mặc cho Trần Sơn chết dưới lưỡi đao của người khác.
Thời Cẩn nhìn xung quanh một lượt, suy nghĩ muốn đánh một trận lúc đầu đã tiêu tán phần nào.
Không phải bởi vì không muốn đánh nữa, mà là bởi vì đánh cũng vô dụng.
Máy bay chiến đấu của cậu bị đâm cháy, cậu vốn muốn đòi chút vật tư đền bù ở trong tay cậu hai Thời, nhưng cậu hai Thời còn thức thời hơn bọn họ, vì cứu Thời Dược mà ngay cả balo cũng không mang theo.
Hai bên đều không có bất kỳ vật tư gì, cho dù đánh nhau, đội ngũ bọn họ cũng không giành được thứ gì, trái lại sẽ bởi vì tiêu hao thể lực mà bị đội ngũ khác để mắt tới, cũng không còn sức lực đi đánh người cảm nhiễm.
Trong lòng Thời Cẩn bắt đầu tính toán xem rốt cuộc có bao nhiêu máy bay hạ cánh xuống khu vực này, bây giờ máy bay chiến đấu của bọn họ bị hủy, nhất định phải nghĩ cách giành lấy tài nguyên từ trong tay người khác.
Cuối cùng chiến tranh cũng không bùng nổ.
Nhưng không phải là bởi vì Thời Cẩn bình tĩnh lại, cũng không phải là bởi vì Thời Dược sợ hãi, mà là bởi vì đồng đội của A407 ở bên cạnh.