“Lần này có tất cả mười một nghìn sinh viên tham gia diễn tập, trong đó bao gồm chín nghìn chiến sĩ và hai nghìn lính quân y, tổng cộng khoảng hai nghìn đội ngũ.”
“Ba tiếng sau chúng ta sẽ được phi thuyền thả ra không trung của tinh cầu, chúng ta có hai mươi phút tìm kiếm địa điểm hạ cánh, một khi máy bay chiến đấu đáp xuống thì sẽ không cách nào bay lên, cho nên mục tiêu của chúng ta là tòa nhà cao tầng bên trong thành phố, địa hình đủ cao, có thể bảo vệ những vật tư không thể mang theo bên mình.”
“Chúng ta không biết trên tinh cầu này có bao nhiêu người cảm nhiễm, nhưng chỉ tiêu nhà trường đưa ra cho chúng ta là mỗi người gϊếŧ một trăm người cảm nhiễm, cho nên tính toán một chút, hầu hết những tiểu đội khác đều bắt đầu từ năm trăm, và năm trăm này cũng là chỉ số thấp nhất, nếu tiểu đội muốn giành được thành tích vượt trội, ít nhất chúng ta phải gϊếŧ được số lượng gấp mấy lần con số năm trăm.”
Thời Cẩn sắp xếp tổng hợp những thông tin trong đầu mình rồi nói ra, muốn nghe chút đề nghị của đồng đội, thông thường lúc này cậu hai Thời sẽ nhảy ra khua tay múa chân, Thời Dược cũng sẽ đưa ra một số đề nghị thoạt nghe có chút tác dụng nhưng thật ra không thiết thực, cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng thuyết phục đồng đội, kết quả ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Trần Sơn đang lén ăn thịt bò khô, Phong Cữu ngồi ở hàng sau lau chùi quang đao của mình.
Căn bản không có ai phản đối cậu.
Phát hiện ra ánh mắt của Thời Cẩn, Phong Cữu ngẩng đầu lên, nơi gần mắt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt chợt lóe lạnh lẽo, mãi đến khi nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thời Cẩn, anh mới thu hồi quang đao, khẽ gật đầu.
Nếu như Thời Cẩn không đủ hiểu Phong Cữu, lúc này sẽ cho rằng ý nghĩa trong cái gật đầu của Phong Cữu là tất cả tùy cậu sắp xếp.
Nhưng đời trước cậu ở chung với Phong Cữu hơn mười ngày ngắn ngủi, cho nên hiểu ra một lớp ý nghĩa khác trong cái gật đầu này.
—— Khi ý kiến giống nhau, tôi nghe cậu, khi ý kiến khác biệt, tôi nghe chính tôi.
Anh là một con sói cô độc.
Cho dù tạm thời dùng lý do ‘hợp tác đoàn đội’ cột anh vào trong đội ngũ, cũng không cách nào khiến anh cam tâm tình nguyện nghe lời.
Trong lòng Thời Cẩn khẽ thở dài, xoay người lại, cướp một miếng thịt bò khô trong tay Trần Sơn nhét vào miệng.
Trần Sơn giận mà không dám nói gì, cơ thể cường tráng hệt như một con nghé, tăng nhanh tốc độ ăn vụng.
Thời Cẩn nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu điều chỉnh trạng thái tốt nhất.
Nhảy vọt ba tiếng thoáng cái đã qua, đèn đỏ trong máy bay chiến đấu sáng lên, trong bộ đàm truyền đến tiếng nói của huấn luyện viên.
Phi thuyền của bọn họ đã nhảy đến không trung của tinh cầu hoang phế, máy bay chiến đấu sắp được thả rồi.
Thời Cẩn vừa ngồi vững, máy bay chiến đấu đã rung chuyển, khoang sau của phi thuyền mở ra, trực tiếp ném mấy trăm chiếc máy bay chiến đấu ra ngoài.
Tinh cầu này cũng không phải nhỏ, hai ngàn chiếc máy bay chiến đấu bị ngẫu nhiên ném ra các nơi khác nhau, nếu ai đó bị quăng đến nơi vô cùng vắng vẻ, rất có thể hơn mười ngày cũng không gặp được bạn học nào.
Máy bay chiến đấu vừa rời khỏi phi thuyền, Thời Cẩn lập tức mở hệ thống máy quét vệ tinh toàn cầu, định vị địa điểm phù hợp với mong muốn của cậu nhất, lái máy bay chiến đấu tiến về phía đó.
“Tinh cầu này —— cũng không có gì khác với Đế Quốc của chúng ta nhỉ.” Trần Sơn ghé lên trên cửa sổ của máy bay nhìn ra bên ngoài, bởi vì khoảng cách quá cao, không nhìn thấy mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, ánh mặt trời vàng óng chiếu lên trên người, chợt nhìn không hề giống một tinh cầu ô nhiễm một chút nào.
Bây giờ, thời gian của tinh cầu này là một giờ chiều.
Ban ngày tinh cầu này vẫn coi như yên tĩnh, bởi vì những người cảm nhiễm sợ ánh sáng, nhưng đến buổi tối, người cảm nhiễm sẽ xông ra chạy tán loạn khắp nơi, bình thường sức chiến đấu của bọn họ đều là C, số ít là B và lẻ tẻ mấy người A.
Dựa theo sức chiến đấu tính toán, ngay cả Thời Cẩn yếu nhất cũng đã có thể đạt đến A, người cảm nhiễm là không cách nào so với bọn họ, nhưng số lượng bọn chúng đông đảo, hơn nữa bình thường xuất hiện thành đàn, đồng thời có tính lây lan, sẽ tạo thành tổn thương cho cơ thể người, nên không thể coi thường.
Dù sao, một lang vương cũng không đánh lại bầy linh cẩu.
May mắn là, Thời Cẩn nhanh chóng tìm được điểm dừng chân thích hợp.
Máy bay chiến đấu xuyên qua tầng mây, bay lượn trên không trung thành phố đổ nát, lúc này còn bốn phút nữa là buộc phải hạ cánh, nhưng cũng đủ để Thời Cẩn chụp lại bản đồ toàn thành phố.
Độ cao của máy bay chiến đấu đủ để nhìn bao quát toàn bộ thành phố.
Bên dưới bầu trời cao vạn trượng là thành phố đổ nát, những tòa nhà cao sừng sững, mặt tường phủ đầy những thực vật màu đen, trên mặt đất xe lật nghiêng ngả, vết máu cũng két thành màu đen, có lẽ bởi vì lúc này là ban ngày ánh nắng chói chang, cho nên những người cảm nhiễm kia đều trốn đi, thoạt nhìn không thấy cái gì, nhưng thành phố sớm đã ngừng hoạt động, tất cả đều toát vẻ âm u nặng nề.