Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 6.1: Cậu có nợ nần cần tính toán (1)

Sau khi quét quang não tiến vào phi thuyền, toàn bộ quá trình đều do huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ, đi qua hành lang cơ giới thật dài, cuối cùng bọn họ đã tới khoang thuyền phía sau.

Trên khoang sau của phi thuyền cỡ lớn đặt rất nhiều máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, mỗi một chiếc máy bay chiến đấu có thể chứa năm người, cho dù bọn họ chỉ có ba người, cũng lấy được số lượng vật tư dành cho năm người.

Trước khi bọn họ đến đây, rất nhiều máy bay chiến đấu đã có sinh viên ngồi, bởi vì cửa kính của máy bay chiến đấu là được chế tạo đặc biệt, cho nên bọn họ từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn thấy bọn họ.

“Tinh cầu mà các cậu đáp xuống lần này là tinh cầu có độ ô nhiễm nghiêm trọng, toàn bộ loài người trên tinh cầu đều bị ô nhiễm trở thành một giống loài có tính đe dọa, không có lý trí, rất dễ lây lan, trừ phi chém đứt đầu bọn họ, nếu không sẽ không chết, thực phẩm thiên nhiên có thể ăn được trên tinh cầu là vô cùng ít ỏi, cho nên vật tư trên phi thuyền của các cậu là vô cùng quan trọng.”

Huấn luyện viên đi ở phía trước bắt đầu giới thiệu, cũng chỉ mấy câu ngắn ngủi: “Gặp phải phiền phức cần kịp thời xin giúp đỡ, bỏ thi đấu vẫn tốt hơn chết trong thi đấu, không nên lãng phí tính mạng quý giá của mình trên một tinh cầu lạ lẫm.”

Thời Cẩn đi tuốt đằng trước, khi nghe thấy câu này, bước chân hơi khựng lại.

Trần Sơn đi theo bên cạnh cậu, không lo không nghĩ nhe răng nở nụ cười, thậm chí còn quăng ánh mắt như muốn nói ‘huấn luyện viên này thật sự cho rằng chúng ta sẽ chết ở đó sao?’ với Thời Cẩn.

Thời Cẩn không đành lòng nhìn thẳng vào cậu ta, nhắm mắt lại.

Đời trước cậu là người chết đầu tiên đấy!

Phong Cữu thì quen đi cuối cùng —— có lẽ bẩm sinh anh đã thận trọng, luôn là người đi phía sau cùng kia, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh, khoảng cách mỗi một bước chân đều giống hệt nhau, lúc đi đường cơ bắp đều căng cứng.

Huấn luyện viên dẫn bọn họ đến trước máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, Thời Cẩn nhìn thấy số hiệu bên trên.

A408.

Số hiệu ở đời trước của cậu là A407, Thời Cẩn gần như là theo bản năng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy chiếc máy bay chiến đấu mà đời trước không thể an toàn đáp đất, trực tiếp rơi vỡ.

Lần này cậu sớm đã chọn địa điểm đáp đất rồi, là trung tâm thành phố phồn hoa nhất trước kia của tinh cầu đó, có đủ nhiều người cảm nhiễm để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần bọn họ mang đủ vật tư, đạt được thành tích xuất sắc là không thành vấn đề.

Bởi vì mơ hồ nắm được địa hình đại khái từ đời trước, cậu chiếm càng nhiều ưu thế hơn những người khác.

Đương nhiên, ưu thế lớn nhất đời này của cậu là rời khỏi đội ngũ bực mình kia, vào sân với những người bạn có thể kề vai chiến đấu thật sự.

Lên máy bay chiến đấu, theo thường lệ vẫn là Thời Cẩn dẫn đầu, cũng là Thời Cẩn điều khiển máy bay chiến đấu.

Trần Sơn vừa nhìn thấy tinh đồ trên máy bay chiến đấu liền đầu váng mắt hoa, bảo cậu ta xách đao đi đánh nhau với người khác còn được, chứ bảo cậu ta lái máy bay chiến đấu, chắc chắn sẽ đâm đầu vào đỉnh núi, về phần Phong Cữu, mặc dù tinh thần lực của anh đạt đến 3S, nhưng hiển nhiên tinh thần lực của anh không ổn định, không phóng thích ra tinh thần thể được, rất khó để khống chế máy bay chiến đấu.

Trong tình huống này, cái chức đội trưởng hao tâm tổn trí này rơi xuống người Thời Cẩn - sức chiến đấu không đủ nhưng năng lực phối hợp mạnh, hơn nữa còn là cầu nối duy nhất giữa Trần Sơn và Phong Cữu.

Sau khi lên máy bay chiến đấu, trước tiên Thời Cẩn làm quen với nó.

Mặc dù Thời Cẩn là một lính quân y, nhưng bởi vì tinh thần lực của cậu mạnh số một số hai trong trường, cho nên khả năng khống chế cơ giáp và máy bay chiến đấu của cậu cũng thuộc hàng đầu, đời trước nếu như không phải Thời Dược nằng nặc đòi điều khiển máy bay chiến đấu, lại bởi vì tinh thần lực không đủ mà xảy ra bất trắc, máy bay của bọn họ cũng không bị rơi.

Trên máy bay chiến đấu có năm ghế ngồi, phía trước là hai ghế lái chính phụ, Thời Cẩn ngồi vào ghế lái chính, Trần Sơn ngồi vào ghế lái phụ, Phong Cữu thì đi kiểm tra kho độc lập và vật tư của bọn họ.

Kho độc lập là một cỗ máy điều khiển cỡ nhỏ, có tác dụng bảo vệ, là thứ đồ tất yếu trên mỗi phi thuyền.

Mà vật tư chính là một số dược phẩm trị liệu và dịch dinh dưỡng mang theo bên mình, đảm bảo cho bọn họ không bị chết vì thiếu thốn vật tư trên tinh cầu bị lây nhiễm, ngoại trừ những thứ này ra, Trần Sơn còn cố chấp cõng thêm một bọc thịt bò khô rõ to.

Bình thường Thời Cẩn không mấy quan tâm đến ăn uống, nhưng đời trước bị đói quá mức thê thảm, cho nên cậu cũng giấu một ít đồ ăn vặt trong balo.

“Khoảng ba tiếng sau chúng ta sẽ tự do điều khiển.” Sau khi làm quen với máy bay chiến đấu, Thời Cẩn bắt đầu trao đổi tình báo với mọi người.

Thường ngày cũng đều là cậu làm công việc này, cậu hai Thời mũi hếch lên trời, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, Thời Dược là một bông sen trắng, cái gì cũng tôi không hiểu tôi không biết, Trần Sơn thì cẩu thả, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cậu tổng hợp tình báo.

Bây giờ đổi đến máy bay chiến đấu số hiệu A408 cũng là như vậy, dù sao thoạt nhìn Phong Cữu cũng không phải là một người biết quan tâm đến toàn cục.