Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 5.2: Tổ đội thành công (2)

Lúc ấy Trần Sơn đang bày thịt bò khô ra đĩa cho nguội, trong lúc chế biến mơ hồ nghe thấy tên mình, cậu ta chạy ra ngoài cửa nghe lén, vừa thò đầu ra đã trông thấy cảnh tượng như vầy bên trong phòng khách.

Phong Cữu mặc áo ngủ của cậu ta, khiến áo ngủ của cậu ta căng chật đến độ có thể nhìn thấy cơ bắp dưới lớp vải cotton, anh căn bản không đi giày, bàn chân trần giẫm trên mặt đất, gót chân hơi nhón lên, giống như một con cự thú đang căng thẳng, nói không chừng ngay sau đó sẽ dùng răng nanh của mình xé nát con mồi.

Nhưng dường như Thời Cẩn đứng đối diện Phong Cữu lại không hề phát hiện ra bài xích của Phong Cữu, vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện với Phong Cữu.

Trần Sơn thấy mà kinh ngạc, cậu ta vừa bước vào học viện quân đội thì đã quen biết Thời Cẩn, hiểu rất rõ về Thời Cẩn, thực ra Thời Cẩn cũng không phải là một người có tính kiên nhẫn. Có một vài người thấy ngoại hình cậu xinh đẹp, còn là một lính quân y, bèn cho rằng tính tình của cậu rất tốt, nhưng thật ra không phải như vậy, trái ngược với những người người ngoài nghĩ, Thời Cẩn là một người có điểm mấu chốt, tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa tính cách dễ bùng nổ, làm không tốt là sẽ cáu gắt.

Có thể nói vừa bướng bỉnh vừa cứng rắn, bướng bỉnh chính là kiểu chưa tới phút cuối thì chưa thôi, cứng rắn chính là kiểu không chết tuyệt không cúi đầu, đương nhiên, cậu cũng rất ít khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng này khuyên nhủ người khác.

Lại nói, thực sự không nhìn ra được Phong Cữu có điểm gì đáng gờm, mặc dù anh là chiến sĩ cấp SSS, độc nhất trong trường, nhưng vấn đề trên người anh còn lớn hơn ưu điểm của anh, là một củ khoai lang phỏng tay, bằng không cũng sẽ không đến nỗi không người nào tổ đội với anh.

Nhưng vì sao Thời Cẩn lại cứ đối xử khác biệt với Phong Cữu chứ?

Trần Sơn vừa nghĩ tới chỗ này, chợt cảm thấy một ánh mắt chết chóc nhìn về phía mình, lông tơ sau gáy Trần Sơn lập tức dựng đứng, nhạy bén của một SS khiến cậu ta lùi về sau nửa bước, cơ bắp toàn thân đều căng lên, sau đó bất chợt ngẩng đầu nhìn ra.

Ngay bên kia cánh cửa, xuyên qua khe hở, ánh mắt hệt như sói của Phong Cữu rơi xuống người cậu ta.

Đáy lòng Trần Sơn như đóng băng, lại lần nữa nhớ nhung anh hai và em tư của Thời Cẩn.

Mặc dù đều là người không dễ ở chung, nhưng ít nhất cậu ta đánh được hai người kia!

Mà Thời Cẩn trong phòng khách hoàn toàn không phát hiện ra Trần Sơn ở sau lưng nghe lén, lính quân y và chiến sĩ khác biệt, về thể năng và sự nhạy bén, Thời Cẩn không cách nào so sánh với chiến sĩ, hơn nữa lúc này cậu còn đang một lòng một dạ thuyết phục Phong Cữu.

Cậu kể ra toàn bộ ưu điểm của mình, thậm chí còn mang chuyện Trần Sơn vô cùng thích nấu ăn này ra, ý đồ khiến Phong Cữu đồng ý.

Nhưng Thời Cẩn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy dường như Phong Cữu không có đam mê ăn uống.

Trong diễn tập quân sự, ngay cả thịt quả chua chát như vậy mà anh cũng nuốt xuống được.

“Vì sao?”

Ngay khi Thời Cẩn suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng nói khàn khàn.

Thời Cẩn kinh ngạc trong chớp mắt, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Phong Cữu.

Lại nói, trong cả hai đời trước và này, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Phong Cữu lên tiếng nói chuyện.

Trước kia Phong Cữu đút cho cậu nước trái cây, bị cậu nói đến phiền, cùng lắm thì vứt lại mấy chữ qua loa kiểu như ‘ừ’, ‘ngủ’, ‘được’.

Ngay giây đầu tiên đối mặt với ánh mắt của Thời Cẩn, Phong Cữu đã lập tức dời đi, dường như anh không quen ở gần người khác như vậy, hoặc có lẽ bởi vì cặp mắt kia của Thời Cẩn quá mức trong suốt, trong đáy mắt gần như chỉ phản chiếu khuôn mặt của anh, mãi sau đó, anh mới quay đầu lại tiếp tục đối mặt với Thời Cẩn.

Mà Thời Cẩn cũng nhanh chóng hiểu được anh đang hỏi cái gì.

Tại sao muốn tổ đội với anh?

Dựa vào năng lực của Thời Cẩn, bất kỳ đội ngũ nào cũng sẽ nhận cậu, cậu có thực lực đó.

Thời Cẩn thăm thẳm thở dài một hơi.

Còn có thể vì sao nữa?

Đương nhiên là vì cứu anh rồi.

Đời trước Thời Cẩn bị vứt bỏ nên mới thê thảm như vậy, nhưng Phong Cữu không phải, Phong Cữu là bởi vì không có đồng đội trợ giúp, bản thân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới suýt nữa chết trong rừng cây.

Đời này chắc chắn Thời Cẩn sẽ không đặt chân vào khu rừng kia nữa, cho nên cậu cũng sẽ không gặp được Phong Cữu, vì bảo vệ anh, đương nhiên cậu phải tổ đội với anh rồi.

Nhưng cũng không thể nào lấy chuyện đời trước ra làm lý do nói với Phong Cữu, cho nên Thời Cẩn chỉ hơi sửng sốt, sau đó vô cùng thẳng thắn trả lời: “Tôi cãi nhau với đồng đội của mình, tách ra rồi, bây giờ trong đội ngũ chỉ có hai người chúng tôi, thực lực không đủ, mà thành lập đội mới cũng không kịp, chẳng còn người nào chưa có đội ngũ cả, anh là lựa chọn thích hợp nhất, thực lực của anh đủ mạnh, mà tôi cũng có thể bù trừ cho anh.”