Buổi trưa ngày hôm sau.
Phong Cữu tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ.
Đập vào mắt là chăn mền màu vàng nhạt dịu nhẹ, anh khẽ cử động, chỉ cảm thấy cơ thể trước giờ vẫn luôn ách tắc nặng nề trở nên thư giãn dễ chịu, tất cả vết thương cũ trong cơ thể đều được chữa trị, ngay cả tinh thần lực luôn muốn cuồng bạo cũng được xoa dịu.
Phong Cữu ngồi dậy trên giường, nhắm mắt nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Khi anh ra khỏi khoang trị liệu, tình trạng cơ thể cực kỳ gay go, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê một giây, anh được một bóng dáng nhỏ nhắn ôm lấy.
Tên là gì ấy nhỉ?
Mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ, cằm hơi nhọn, khi cười rộ lên bên khóe miệng có lúm đồng tiền, mái tóc màu vàng óng, thoạt nhìn có chút giống như chú mèo Ba Tư nuôi trong nhà.
Khiến cho người ta thương yêu muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Thời —— Cẩn.
Ánh mắt đảo nhìn mỗi một món đồ trong phòng ngủ, Phong Cữu nhíu mày đứng dậy, lúc đứng dậy anh mới phát hiện trang phục chiến đấu quang ly tử trên người đã bị cởi ra, bây giờ anh đang mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, rõ ràng không phải số đo của anh, ống quần hơi ngắn.
Thoạt nhìn cũng không phải số đo của Thời Cẩn.
Phong Cữu mặc bộ quần áo hoàn toàn không vừa với mình, lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng ngủ ra.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, toàn cảnh xung quanh hiện rõ mồn một trước mắt.
Bọn họ đang ở trong một căn biệt thự nhà dân gần học viện quân sự, chỗ ở cũng không phải rất lớn, có tất cả hai tầng, phòng khách tầng một rộng hơn một trăm mét vuông, ánh mắt Phong Cữu đảo qua ghế sofa, gạch men sứ, cuối cùng rơi xuống phòng bếp.
Trong phòng bếp đang vô cùng ồn ã.
“Thời Cẩn, cậu đừng ăn vụng thịt khô nữa! Tôi chiên có ba đĩa thôi, để dành cho ngày mai mang đi diễn tập quân sự!”
“Tôi mặc kệ, tôi phải mang thịt bò khô, người đứng đắn nào ăn nổi dịch dinh dưỡng chứ!”
“Được rồi, một miếng cuối cùng đấy nhé!”
“Cầu xin cậu đi xem đồng đội mới kia của mình được không? Đừng sán vào chỗ này của tôi hết ăn lại uống nữa!”
Tiếng hét tan nát từ trong phòng bếp truyền ra, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng hí của ngựa hoang, một giây trước khi Trần Sơn muốn đá người ra, cánh cửa vốn đang hé mở của phòng bếp bị người ta dùng bả vai mở to, Thời Cẩn giơ cao hai tay, phồng má chạy ra ngoài.
Trong quai hàm của Thời Cẩn chứa đầy thịt bò khô cay tê mặn ngọt vừa chiên xong, trong hai tay cũng là thịt bò khô đó —— đừng thấy Trần Sơn cao lớn thô kệch mà nhầm, cậu ta nấu ăn xuất sắc lắm đấy.
“Phong Cữu, anh tỉnh rồi?” Thời Cẩn chạy ra đúng lúc nhìn thấy Phong Cữu đứng trước cửa phòng ngủ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trong miệng Thời Cẩn vẫn còn đồ ăn, thịt bò khô vừa cứng vừa dai, trong lúc nhất thời không nhai hết được, cậu chỉ có thể mơ hồ giải thích: “Hôm qua anh ngất đi, tôi không biết ký túc xá của anh ở đâu, lại cách bệnh viện quá xa, tôi thấy mình có thể chữa trị tổn thương của anh, cho nên mang anh về, bây giờ anh cảm thấy sao rồi?”
Dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ, chàng trai xinh đẹp cười híp mắt nói chuyện với anh, nói đến câu nào đó, thịt bò khô trong miệng cậu bỗng nhúc nhích, Thời Cẩn ngượng ngùng mím chặt bờ môi, sau đó như để di dời sự chú ý mà giơ cao thịt bò khô trong tay lên hỏi anh: “Muốn thử một miếng không?”
Phong Cữu hơi rủ mắt, đã nhìn thấy tay của Thời Cẩn.
Bàn tay trắng nõn mịn màng cầm lấy thịt bò khô màu nâu đen, hạt thì là và dầu mỡ bóng loáng dính vào lòng bàn tay, tay cậu vừa đưa qua, mùi thơm đậm đà của thì là cũng ập đến, khiến cho người ta lập tức liên tưởng đến miếng thịt bò dai ngon.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cữu đảo quanh bàn tay cậu một lượt, cuối cùng quay trở về khuôn mặt của cậu.
Rất rõ ràng, Phong Cữu là một người rất khó tiếp xúc, cho dù lúc này Thời Cẩn giúp anh, thái độ của anh đối với Thời Cẩn cũng chỉ tốt hơn chút xíu ——ít nhất bây giờ anh chịu đứng yên nghe Thời Cẩn nói chuyện.
Thời Cẩn liếʍ liếʍ bờ môi bóng loáng, tạm gác lại những chuyện khác, bắt đầu chào hàng bản thân với Phong Cữu: “Không cần đề phòng tôi dữ như vậy đâu, tôi chỉ muốn tổ đội với anh thôi, ngày hôm qua anh bị thương nặng như vậy, tôi chỉ dùng một đêm là có thể chữa khỏi, anh dẫn theo tôi, không dám nói có thể đề cao thứ bậc của anh, nhưng nhất định có thể chữa trị cho anh.”
“Còn cả Trần Sơn nữa.” Thời Cẩn không quên tiện thể chào hàng anh em tốt của mình: “Cậu ấy chạy nhanh, nếu anh bị thương, có thể cưỡi ngựa chạy.”