Người Đi Giữa Âm Dương

Chương 3: Giấc mơ

Sau bữa cơm kì quặc, Niệm Chúc hiện tại đang ngồi tựa lưng vào cột trong đình viện ngoài sân, làn gió thơm mát dễ chịu cộng thêm dây thần kinh căng thẳng cả ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng, thế là trong tiếng chuông gió leng keng như tiếng hát ru, mí mắt của Niệm Chúc không kiên trì nổi dần dần sụp xuống, mùi hương thơm ngát quẩn quanh làm tinh thần dường như thư thái kì lạ, cuối cùng giấc ngủ đến với cậu thật êm dịu.

Trong mơ màng, dường như có tiếng ai đó nhỏ giọng thì thầm bên cạnh, cơ thể cũng bồng bềnh nhẹ nhàng, thế là theo thói quen, cậu trở người một chút để tìm tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp, lần này giấc ngủ rất sâu, rất dễ chịu.

Niệm Chúc được đặt nằm trên một chiếc giường lớn, căn phòng bố trí đơn điệu nhưng sang trọng, tạo cho người khác cảm giác áp bức lạnh lẽo hiếm thấy. Người đàn ông nọ đặt Niệm Chúc xuống giường, ôn nhu kéo chiếc chăn lớn đắp kín người Niệm Chúc, khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu đang chìm trong giấc mộng.

Bóng đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng bên giường, chỉ đơn giản là đứng yên nhìn người khác ngủ mà lại hài hòa mang đến cảm giác vững vàng sừng sững. Bất chợt có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, người đàn ông khẽ vung tay, một luồng ánh sáng nhu hòa bao bọc cả Niệm Chúc lẫn chiếc giường to lớn, giống như một chiếc l*иg ánh sáng mang cậu tách biệt khỏi ồn ào xung quanh, nuông chiều bảo vệ giấc ngủ của cậu, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của người đàn ông đó tràn đầy sự không nỡ, do dự thoáng qua trong nháy mắt, cuối cùng người đàn ông đó cũng xoay người đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa phòng, Y Tư khẽ cúi đầu chào người đàn ông ra mở cửa, môi mấp máy nhưng mắt lại nhìn vào trong, thấy vậy người đàn ông cao lớn lên tiếng: “Niệm Chúc ngủ rồi, có chuyện gì cứ nói.”

Y Tư nghe vậy liền hiểu ý, từ trong túi áo lấy ra cuộn giấy màu đỏ có buộc một sợi dây bạc thanh mảnh, hai tay đưa tới trước mặt người đàn ông đó: “Úc đại nhân, bên trong là tư liệu chi tiết về núi Sâm Sa và ngôi mộ cổ Tây Bá Hầu, bí mật phía sau ngôi mộ cổ thì thuộc hạ không dò la được, nghe nói trước kia cũng có không ít người xâm nhập mộ cổ nhưng cũng kể từ đó về sau mọi tin tức liên quan đều biến mất, giống như là họ chưa từng trở ra.”

Úc Lũy nhận cuộn giấy cầm trong tay, cũng không vội vàng mở ra xem mà chỉ lẳng lặng nghe Y Tư nói xong rồi gật đầu một cái, xoay người đi vào trong. Y Tư cũng không nói thêm hay hỏi thêm điều gì, chỉ đưa tay đóng cửa rồi rời đi. Đối với ông mà nói, những việc Úc Lũy làm đều có nguyên nhân, trong hơn 300 năm qua, Úc Lũy đã đi vô số nơi, trải qua vô số thăng trầm nguy hiểm chỉ để tìm đủ bảy mảnh ghép lưu ly, cứu một người quan trọng trở về, nhưng mà những mảnh ghép đó giống như có sinh mệnh riêng của mình vậy, suốt 300 năm hắn chỉ có thể tìm được một mảnh duy nhất, mà mảnh duy nhất đó lại yếu ớt không chứa được bao nhiêu tàn tích hồn phách của người kia cả, hơi thở sinh mệnh trong đó cũng mong manh vô cùng.

Y Tư nhớ lại, hai hôm trước đột nhiên Úc Lũy vội vàng từ bên ngoài chạy về, trán đổ đầy mồ hôi gấp gáp muốn ông bày trí lễ đường âm hôn cho mình và một người khác. Lúc đó ông còn thấy ngạc nhiên nhưng đến khi mảnh ghép lưu ly duy nhất đó lại đột ngột phát sáng, khí tức sinh mệnh bất chợt tăng lên rõ ràng, đến khi Úc Lũy và người nọ bái đường hoàn thành nghi thức âm hôn thì mảnh ghép lưu ly cũng tự phá vỡ hộp kính bay ra, theo luồng ý thức riêng mình chui hẳn vào ngực Niệm Chúc, ánh sáng lóe lên một cái rồi hoàn toàn tan biến, tựa như mảnh ghép đó chính là một phần thân thể của Niệm Chúc vậy. Đến lúc đó ông mới hiểu, người mà Úc Lũy tìm kiếm lâu nay đã xuất hiện rồi, dù không biết lý do tại sao suốt 300 năm qua không xuất hiện nhưng hiện tại người đã ở trước mặt rồi, tự nhiên sẽ có cách để thúc giục sinh mệnh lực kết nối tìm những mảnh ghép khác về.

Úc Lũy cầm cuộn giấy đỏ đi vào trong, đến trước giường Niệm Chúc đang nằm, phất nhẹ tay thu lại luồng ánh sáng đang bao bọc cậu, ngồi xuống bên mép giường mở cuộn giấy ra đọc. Bên trong là vị trí và sơ đồ ngôi cổ mộ trong núi Sâm Sa, ngôi mộ hai tầng này lớn hơn hắn nghĩ nhiều. Tuy là mộ Tây Bá Hầu nhưng kết cấu tầng một và hai có sự chênh lệch về thiết kế lẫn vật liệu, hẳn là mộ chồng mộ.

Đây cũng không phải là lần đầu hắn gặp mộ cổ bị đυ.ng chạm hay thay đổi kết cấu qua, nhưng thường những ngôi mộ này hung hiểm vô cùng, chí ít cũng là có hai tầng cơ quan khác thời đại bảo vệ, muốn xâm nhập vào cũng khá vất vả.

Niệm Chúc ngủ một giấc ngủ không dài nhưng lại vô cùng hỗn loạn, trong giấc mơ xa lạ chói lòa, cậu mặc một bộ đồ trắng ngồi tựa đầu giường, gương mặt nhợt nhạt bệnh tật, mái tóc đen dài rũ xuống che mất gần nửa khuôn mặt. Trước mặt có một đôi tay cường tráng rắn chắc đút tới một muỗng thuốc đen ngòm, cậu tự nhiên mở miệng uống vào, còn khẽ lên tiếng: “Lũy, đắng quá!”

Ánh sáng lóe lên, một mũi tên bạc bay nhanh đến trước mặt, cơ thể cậu được ai đó ôm chặt kéo lại phía sau, vừa tránh thoát mũi tên trong đường tơ kẽ tóc thì chiến mã dưới thân hí vang một tiếng dài rồi lảo đảo ngã nhào về phía trước. Người kia ôm chặt cậu trong ngực, cả hai ngã xuống từ lưng ngựa, lăn thật nhiều vòng trước khi lưng người kia va vào gốc cây bên đường mới dừng lại. Trong làn bụi mịt mù, người kia đẩy cậu về phía hai người thanh niên lạ, còn không ngừng hét lên: “Đi mau! Không được quay đầu lại!” Cậu được hai người thanh niên vừa nâng vừa kéo đưa đi, trong miệng còn liên tục gọi người kia: “Lũy, đừng mà!”

Hình ảnh chuyển đến một căn nhà gỗ giữa rừng trúc xanh biếc, cậu đứng bên khung cửa sổ phóng ánh mắt ra xa, trên tay cầm một mảnh vải nhuộm máu đã khô hồi lâu, cuối cùng phun ra một ngụm máu, cả cơ thể khụy xuống vô tình làm rơi phiến ngọc trên thắt lưng, vỡ thành bảy mảnh. Trước khi tầm mắt tối lại, cánh cửa nhà gỗ được đẩy ra thật mạnh, một người đàn ông vội vã chạy vào nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể gọi khẽ một tiếng: “Lũy...” rồi chìm vào bóng đêm vô tận.

Niệm Chúc giật mình bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể lạnh buốt run lên từng hồi như vừa leo ra từ hầm băng. Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt người ngồi bên mép giường, đột nhiên trong lòng cậu lại cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, những hoảng hốt dường như tiêu tán ngay lập tức. Người đàn ông lạ nhìn Niệm Chúc một lúc, dường như có chút lo lắng khó nhận ra trong giọng nói: “Làm sao vậy? Gặp ác mộng à?”

Âm thanh lành lạnh nhưng dễ nghe, còn có một chút từ tính cuốn hút, Niệm Chúc cúi đầu dè dặt lên tiếng: “Tôi... tôi mơ thấy ác mộng.”

Người đàn ông vươn tay xoa nhẹ tóc Niệm Chúc, an ủi: “Không sao đâu, có tôi ở đây, không ai làm hại cậu được đâu.”

Niệm Chúc nghe ra giọng điệu nuông chiều của người đàn ông trước mặt, nhớ đến mục đích mình đến đây bèn ngẩng đầu lên nhìn nhìn một chút: “Anh là...?”

“Tôi là Úc Lũy, phu quân... à không, là chồng của cậu.”