Niệm Chúc cùng với Huấn và Tuấn đi bộ vào một con hẻm nhỏ, hai bên hẻm đều là những ngôi nhà cấp bốn tềnh toàng, có lẽ trong này người lao động chủ yếu là công nhân nên quần áo phơi bên ngoài đa phần là đồng phục của một số công ty trong khu vực. Ba người đi đến gần cuối hẻm thì gặp hai ông lão đang ngồi đánh cờ, nhưng mà những con cờ trên bàn đều không có kí hiệu phân biệt. Mắt thấy ba người định rẽ vào một con hẻm nhỏ hơn cạnh đó, một trong hai ông lên tiếng: “Người trẻ tuổi, cậu cứ vào một mình thôi, hai người kia suốt đời này không thể vào đó nữa đâu.”
Ba người ngạc nhiên ngừng lại nhìn nhau rồi đi tới gần hai ông lão đang đánh cờ, Niệm Chúc lễ phép cúi người chào rồi hỏi: “Ông ơi, lúc nãy là ông nói với cháu sao?”
Một trong hai ông lão trả lời: “Đúng vậy, là đang nói cậu đó. Hai người kia đã từng vào đó rồi, nơi đó không chào đón họ nữa. Nơi cậu muốn tìm là căn nhà cuối cùng trong hẻm, không xa đâu, cậu cứ để họ về đi.” – Dù trả lời Niệm Chúc nhưng ông lão cũng không hề nhìn lên, tay vẫn thoăn thoắt ra nước trên bàn cờ.
Niệm Chúc do dự hỏi lại: “Ông biết cháu muốn đến đó làm gì sao?”
“Bọn tôi ở đây là để đón cậu mà, người cậu muốn gặp, chuyện cậu muốn biết đều đang đợi cậu trong căn nhà cuối cùng đó đấy. Nhớ, bạn của cậu không thể vào hẻm lần nữa, nếu không họ sẽ không thể trở về.” – nói rồi cả hai ông lão đều thu cờ bỏ vào túi vải rồi cùng nhau quay lưng đi vào nhà đóng cửa lại.
Niệm Chúc đứng ngơ ra một lúc, cuối cùng quay lại hỏi Tuấn và Huấn: “Căn nhà mà hai anh muốn dẫn em tới chính là căn nhà cuối cùng trong hẻm đó à?”
Tuấn gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy, trước nhà còn có một gốc cây khô rất thơm nữa.”
“Em biết rồi, hai anh về trước đi. Em tự mình đi vào đó.”
Tuấn và Huấn giật mình nhìn nhau, mặt mày xanh xanh trắng trắng, rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng Huấn vẫn nói: “Em có chắc không cần anh và Tuấn dẫn đến nơi chứ? Bọn anh...”
“Không sao, em tự vào được. Hai anh về đi, sau này đừng làm những việc như thế này nữa. Nếu là người khác, người ta sẽ không bỏ qua cho hai anh đâu.”
Tuấn và Huấn gật gật đầu, Tuấn nói: “Bọn anh biết rồi. Sau này bọn anh sẽ không dại dột như vậy nữa. Vậy... bọn anh về đây, em cẩn thận đấy.”
Niệm Chúc gật đầu với họ, nhìn bóng lưng hai người họ đi ra khỏi hẻm rồi mới tự mình từ từ đi vào con hẻm nhỏ. Khác với tưởng tượng của Niệm Chúc, con hẻm tuy nhỏ nhưng lại không hề u ám, trước một căn nhà còn có mấy đứa trẻ con tầm năm sáu tuổi đang chơi lò cò rất vui vẻ, phía xa xa có một nhóm cụ già đang ngồi xếp giấy, chắc là một món nghề thủ công nào đó. Thấy cậu đi vào, họ chỉ đơn giản nhìn cậu một cái rồi lại cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình, dường như không hề quan tâm cậu đến làm gì hay tìm ai.
Niệm Chúc đi sâu vào trong không xa thì phát hiện đây là hẻm cụt bởi căn nhà có gốc cây khô phía trước mà cậu tìm chính là ngôi nhà nằm chính giữa con đường này. Nhìn từ bề ngoài thì căn nhà có chút khác biệt so với những căn nhà khác một chút, bởi đa số hiện tại người ta thường dùng cửa sắt, căn nhà này lại dùng cửa gỗ hai cánh cũ sờn, trên gốc cây khô trước cửa còn có một chữ ‘Úc’ được viết bằng sơn đỏ thắm.
Đứng trước cánh cửa đóng kín, Niệm Chúc bỗng có chút hồi hộp lo lắng, không biết sau cánh cửa đó là gì, rốt cuộc cậu muốn đến gặp ai, gặp rồi sẽ hỏi gì... hàng ngàn câu hỏi bất ngờ xuất hiện trong lòng làm cậu càng thêm rối rắm. Đang lúc do dự nên đi vào hay quay lại thì cánh cửa đột nhiên được mở ra, phía sau cánh cửa là ông lão tóc trắng đánh cờ nói chuyện với cậu ở đầu hẻm lúc nãy, ông tươi cười nói: “Đã đến rồi sao lại còn đứng suy nghĩ lâu như vậy? Thôi, mau vào trong đi, thức ăn sắp nguội hết rồi đấy.”
Niệm Chúc nghe mà cái hiểu cái không, ngơ ngác hỏi lại: “Ông đang nói với cháu ạ?”
“Không nói với cậu thì nói với ai, nói với ma chắc?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, vào trong đi rồi nói.” – Ông lão có chút vui vẻ kéo tay cậu vào bên trong.
Niệm Chúc bị kéo cũng mơ mơ hồ hồ mà đi vào, trong lòng không ngừng suy nghĩ tại sao anh Huấn và Tuấn luôn nói nơi này rất đáng sợ, thậm chí cả hai cũng không nguyện ý quay lại lần thứ hai. Lúc bị ép đưa cậu đến đây, hai người còn tỏ ra rất lo lắng mà vẻ mặt đó thì không thể nào làm giả được, trực giác cũng nói cho cậu biết là hai người họ không giả vờ sợ hãi. Nhưng khi cậu đến đây lại không hề có cảm giác áp lực hay lo lắng gì cả, trừ có chút hồi hộp như lúc nãy mà thôi.
Sau khi đi qua cửa, khuôn viên bên trong thực sự rất rộng, ngoại trừ cánh cửa gỗ bên ngoài cũ sờn ra thì bên trong giống như là một kiến trúc cổ nào đó bị lãng quên cách đây hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm vậy. Cây cỏ, đình các đều toát lên nét cổ kính xa xôi, từng phiến đá dưới chân cũng đều là những chất liệu xưa cũ nhưng lại được chăm chút rất kĩ lưỡng. Đá trong sân không không hề bám rêu, cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng, đình viện trong sân còn treo chuông gió bốn góc, mỗi cơn gió thổi qua phát ra tiếng leng keng vui tai. Không khí ở đây rất thoáng mát dễ chịu, lại luôn có một mùi hương dịu nhẹ, hình như cậu đã ngửi thấy ở đâu rồi mà bây giờ lại không nhớ được.
Ông lão dẫn cậu đi ngang qua sân, tiến vào trong gian nhà rộng lớn. Giữa nhà có một chiếc bàn tròn, trên bàn có ít nhất 20 món ăn được bày sẵn, khói bay nghi ngút.
Đến đây, ông lão quay lại nhìn cậu nói: “Người trẻ tuổi, cậu tên Niệm Chúc đúng không?”
Niệm Chúc gật gật đầu xác định. Ông lão lại cười rồi ấn cậu ngồi xuống ghế: “Ta tên Y Tư, là quản gia của nhà này. Bây giờ chủ nhân không có mặt ở nhà, cậu cứ ăn tối trước rồi đợi chủ nhân về, chắc là cũng không lâu đâu.”
“Chủ nhân? Nhưng mà những chuyện này là sao vậy ông?” - Niệm Chúc thắc mắc.
Y Tư vui vẻ đứng bên cạnh gắp cho cậu một miếng cá om, vừa gắp vừa nói: “Cậu cứ ăn cơm trước đi, đừng để bị đói, nếu không chủ nhân sẽ mắng ta đấy.”
“Nhưng mà...”
“Những chuyện cậu muốn biết, muốn hỏi, chủ nhân sẽ đích thân trả lời cho cậu biết.” – Y Tư đặt trước mặt cậu một chén cơm trắng rồi lại gắp thêm một miếng cá trong bát canh gần đó, đặt vào dĩa trước mặt cậu.
“Yên tâm ăn cơm đi, chủ nhân và chúng tôi đều sẽ khônng hại cậu, cũng không để cho người khác hại cậu đâu.” - thấy Niệm Chúc còn lo lắng do dự nên Y Tư lại dịu dàng khuyên nhủ.
“Ông Y Tư, cháu có quen biết với chủ nhân ngôi nhà này sao? Đây là lần đầu cháu tới đây đó, ông có nhận nhầm người không?”
“Không nhầm đâu, vả lại cậu đã đến đây lần thứ ba rồi, không phải lần đầu đâu.”
“Lần thứ ba sao? Nhưng mà nếu tính lần trước cháu bị đưa đến đây thì vẫn chỉ có hai lần thôi.” - Niệm Chúc nghĩ chắc là Y Tư lớn tuổi nhớ nhầm nên cậu nhắc lại, cũng muốn qua đó biết thêm chút chuyện về nơi này nhưng Y Tư quả thật rất nhiều kinh nghiệm, đâu dễ dàng bị dẫn dắt như vậy.
“Ta cũng không biết nhiều lắm, có gì thắc mắc thì cậu hãy cứ hỏi chủ nhân nhé?”
Cuối cùng, Niệm Chúc biết sẽ không hỏi được tin tức gì từ miệng của Y Tư nên chỉ đành gắp miếng cá trong dĩa đưa lên miệng, nhưng lại bất ngờ khi miếng cá đặt trong dĩa nãy giờ nhưng vẫn còn nóng hổi thơm ngon, không hề có chút tanh nào, quả thật rất kì lạ...