Hai nàng dâu từ gian nhà bên trên đi qua, đến sân sau Tiêu gia.
Ba gian nhà liền kề nhau, phía trước còn dựng tường ngăn cách, nhưng sân sau không xây tường, tầm nhìn bỗng rộng rãi hơn nhiều, rộng chừng một mẫu rưỡi.
Dưới chân tường phía Bắc, người ta đã dựng lên những cái lán củi, chuồng la, chuồng heo, nhà vệ sinh và chuồng gà. Diện tích đất trống còn lại được dành để trồng trọt.
Chẳng nói gì đến thôn quê, ngay cả ở thị trấn, Tiêu gia cũng là gia đình danh giá.
Liễu Sơ nhớ lại: “Trước đây gia đình còn khá giả hơn, sau này chiến tranh loạn lạc, thóc lúa trên ruộng chưa thu hoạch đã bị lính tráng, giặc cướp cướp bóc. Ra ngoài mua gạo, thuốc thang, dầu muối thứ gì cũng đắt đỏ, cuộc sống dần dần trở nên túng thiếu, mãi đến năm ngoái chú Hai và anh Hai về nhà mới lại khôi phục được phần nào sinh khí.”
Đồng Tuệ mỉm cười chua chát: "Nhà nào cũng vậy, ông nội có võ công còn có thể canh giữ nhà cửa, chúng em đều phải bỏ nhà bỏ cửa chạy lên núi, mỗi lần về nhà đều tan hoang như bị trộm đột nhập, đến cả mền rách cũng bị lục soát."
Liễu Sơ vội ôm an ủi nàng: "Thôi nào, chuyện đã qua rồi, sau này cuộc sống sẽ chỉ ngày càng tốt đẹp hơn thôi."
Đồng Tuệ nhìn hai con la đen to lớn dưới mái hiên, rồi nhìn sang chuồng heo với hai con heo lớn và một đàn heo con, lòng cũng nhen nhóm hy vọng.
Hai chị dâu đi từ đông sang tây, rồi vòng trở lại sân trước khi Tiêu Dã và Tiêu Thiệp chạy từ phía trước đến, trên tay Tiêu Dã cầm hai xiên hồ lô.
"Chị dâu Cả, chị dâu Hai, hóa ra hai người ở đây!"
Tiêu Dã lao đến với vài bước, chia cho mỗi chị dâu một xiên hồ lô: "Gần đây lão Trương mỗi ngày đều đến, em ăn cơm xong là ra đầu thôn canh gác."
Liễu Sơ lúng túng hỏi: "Hai đứa đã ăn chưa?"
Tiêu Thiệp: "Chúng em không thèm cái này đâu, chị dâu cứ ăn đi, đã để phần cho Miên Miên và Diệu ca nhi rồi."
Liễu Sơ biết hai anh em muốn lấy lòng chị dâu mới, nên không từ chối nữa, còn khuyên Đồng Tuệ cùng ăn.
Thấy không thể chối từ, Đồng Tuệ cảm ơn hai em chồng, rồi giơ xiên hồ lô lên trước mặt, vừa há miệng, bỗng thấy Tiêu Dã và Tiêu Thiệp đều nhìn chằm chằm vào mình. Đồng Tuệ chưa từng trải qua tình huống này, má trắng hồng bỗng ửng đỏ, không biết nên tiếp tục ăn hay không ăn.
Liễu Sơ cười, nhắc nhở các em chồng: "Biết hai đứa nhiệt tình, nhưng đừng làm chị dâu Hai sợ hãi."
Tiêu Dã gãi đầu, kéo Tiêu Thiệp ngồi xuống khúc gỗ bên cạnh.
Liễu Sơ cũng kéo Đồng Tuệ tìm chỗ ngồi, ăn thứ hai em chồng đưa, khó lòng rời đi ngay được.
Tiêu Dã cười hỏi Đồng Tuệ: "Chị dâu Hai, nghe nói chị biết săn bắn?"
Đồng Tuệ lau miệng, giải thích: "Bắn cung tên, đặt bẫy thì chị cũng tàm tạm, nhưng gặp phải mãnh thú thì chị chắc chắn không đánh lại."
Tiêu Dã: "Vậy là đã giỏi lắm rồi, em gặp sói hoang, báo cũng sợ."
Tiêu Thiệp: "Em thì không sợ, càng nhiều càng tốt, da sói rất có giá trị."
Tiêu Dã: "Em cứ khoác loác đi."
Tiêu Thiệp: "Ai khoác loác chứ, lúc tòng quân em còn quá nhỏ, bằng không cho em ra trận, em đảm bảo gϊếŧ người còn nhiều hơn anh."
Hai người cãi nhau, Tiêu Thiệp nói năng ồm ồm lại rất cố chấp, khiến Tiêu Dã bực mình, đuổi đi: "Đi tìm chị dâu đi, đừng cản trở chúng ta ở đây."
Tiêu Thiệp: "Chị dâu Cả, chị dâu Hai cũng là chị dâu của em, anh nói nữa em sẽ mách ông nội."
Tiêu Dã: "..."
Đồng Tuệ và Liễu Sơ đều bật cười.
Lúc này, Tiêu Ngọc Thiền đến sân sau lấy củi, vô tình nhìn thấy Liễu Sơ và Đồng Tuệ đang cầm kẹo hồ lô. Tiêu Ngọc Thiền bèn khoanh tay, chỉ vào Tiêu Dã và Tiêu Thiệp mắng: "Được lắm hai người, sao lại mua kẹo hồ lô cho chị dâu Cả, chị dâu Hai mà không mua cho em?"
Tiêu Dã huých Tiêu Thiệp.
Tiêu Thiệp: "Có mà, anh Ba lấy hai xiên, không đưa cho em à?"
Nghe vậy, Tiêu Ngọc Thiền quay người đi thẳng về phía Tây viện của nhị phòng.
Tiêu Dã kéo Tiêu Thiệp: "Đi thôi, đi xem kịch!"
Tiêu Diên nắm chặt hai xiên kẹo hồ lô, lén lút tiến đến gian phía Đông ở Tây viện nơi vợ chồng mình ở.
A Chân theo A Phúc đi giặt quần áo ở bờ sông, mẹ và em gái đang nấu cơm ở viện giữa khiến cho Tây viện này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ nhà bên cạnh.
Tiêu Diên đợi một lúc dưới cửa sổ, không nghe thấy tiếng động gì trong nhà, lúc này mới rón rén bước vào.
Vén rèm cửa lên, anh ta phát hiện chốt cửa đã được cài ngang.
Niềm vui bất ngờ không thể trao đi, Tiêu Diên đành đẩy cửa: "Mở cửa, anh về rồi."
Có người ngồi dậy trên giường, đẩy chốt cửa từ bên cạnh, động tác nhanh đến mức Tiêu Diên nhìn qua khe cửa thậm chí không nhìn thấy được bàn tay nào.
Anh ta đẩy cửa vào, ngoái đầu nhìn thấy vợ mình Lâm Ngưng Phương lại nằm xuống, quay mặt vào tường, nhắm mắt, má trắng ửng hồng một mảng sương giá.
Tiêu Diên cười khúc khích bò lên giường, đưa hai xiên kẹo hồ lô đến trước mũi người đẹp.