Tiêu Ngọc Thiền giống hệt một bản sao của Hạ thị, một lòng muốn dò hỏi Đồng Tuệ. Đồng Tuệ nửa thật nửa giả mà lấp liếʍ cho qua. Tiêu Ngọc Thiền thấy Đồng Tuệ miệng kín như bưng, tay cũng chặt chẽ, chỉ bưng ra một đĩa hạt dưa còn sót lại, dần dần cảm thấy vô vị, ăn hết hạt dưa rồi đi về, để lại một đống vỏ hạt dưa vương vãi, tám phần là do ả ăn.
Đồng Tuệ tiễn khách xong, quay lại thì thấy Liễu Sơ cầm chổi đang giúp quét dọn.
Đây là người chị dâu mà nàng sẽ phải chung sống lâu dài trong cùng một cái viện.
Sau khi mọi người rời đi, Đồng Tuệ cởi bỏ vẻ khách sáo xa cách trước mặt Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền và những người khác, vươn tay đoạt lấy chiếc chổi trong tay Liễu Sơ: "Chị dâu mau nghỉ ngơi đi, để em tự làm."
Liễu Sơ cười: "Chuyện nhỏ thôi, dạo này em cũng mệt mỏi..."
Chị ấy thật lòng muốn giúp đỡ, quyết định giữ lấy chiếc chổi, không ngờ Đồng Tuệ nhìn có vẻ mặt non trẻ nhu mì nhưng sức lực lại khá lớn, thẳng tay đoạt lấy chiếc chổi.
Liễu Sơ: "..."
Đồng Tuệ một tay đẩy chị ấy đến mép giường ra hiệu cho chị ấy ngồi xuống, tay kia khẽ vung cây chổi, chỉ trong chốc lát đã quét sạch vỏ hat dưa thành một đống ở góc.
Liễu Sơ nhìn theo nàng đi rửa tay, suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Em mới lấy chồng, mẹ chồng cũng không còn nữa, thân là chị dâu, để chị nói đơn giản về tính cách từng người trong nhà. Tất nhiên mấy cái này là chị tự nhận ra, chưa chắc đã đúng, em nghe cho biết thôi, cũng không cần hoàn toàn tin tưởng.”
Đồng Tuệ lau tay xong, vắt khăn lên giá rửa mặt, đi đến chỗ bên cạnh Liễu Sơ ngồi xuống, cảm kích nói: "Cảm ơn chị dâu Cả, em đang lo không biết nói chuyện với ai."
Liễu Sơ bắt đầu câu chuyện bằng việc kể về ông cụ Tiêu.
Nghe Liễu Sơ kể, Đồng Tuệ nhận ra rằng trong mắt Liễu Sơ, mọi người trong Tiêu gia đều tốt bụng, kể cả Hạ thị khó tính cũng được nhận xét là "có chút hẹp hòi nhưng không xấu bụng".
Đồng Tuệ tự nhủ rằng có lẽ do tính cách hiền lành, Liễu Sơ không thích nói xấu người khác sau lưng.
Vừa mới đến nhà chồng, Đồng Tuệ không vội vã dò hỏi chuyện riêng tư của Tiêu gia mà chỉ hỏi những gì liên quan đến bản thân: "Nghe anh Hai nói hai nhà chúng ta đang thay nhau nấu cơm à?"
Liễu Sơ: "Đúng vậy. Nấu cơm, rửa bát, cho gà ăn, chăm sóc gia súc đều thay phiên mà làm. Nhờ vậy ai cũng có thời gian nghỉ ngơi. Mà may mắn là chúng ta không phải giặt giũ quần áo, đỡ vất vả hơn phụ nữ nhà khác nhiều."
Sau khi nói chuyện khá lâu, Liễu Sơ đề nghị: "Hay là mình ra sau nhà xem nhé?".
Đồng Tuệ vừa định gật đầu thì bỗng nghe tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa sổ.
Hai chị em dâu cùng đứng dậy.
Một lát sau, Tiêu Chẩn vén rèm từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Liễu Sơ, chàng lịch sự chào hỏi: "Chị dâu ở đây à?" Và không hề có ý định bước vào trong.
Liễu Sơ có chút căng thẳng.
Khi mới về nhà chồng, chị ấy không thân thiết với hai em chồng là Tiêu Chẩn và Tiêu Dã. Mới cưới được hai năm, triều đình ép buộc tòng quân, cha chồng, các anh em chồng và chồng chị ấy, tổng cộng năm người đàn ông đều ra trận. Trong thời gian đó, cha chồng và chồng chị ấy đều tử trận nơi sa trường.
Sau sáu năm dài đằng đẵng, Tiêu Chẩn và những người anh em mới trở về, tất cả đều cao lớn và rắn rỏi hơn, khí chất chất phác của những chàng trai nhà nông đã biến thành sự hung hãn dũng mãnh của những người lính, khiến người ta nảy sinh e dè.
Hơn nữa, bản thân chị ấy là một góa phụ, càng phải cố ý giữ khoảng cách với các em chồng.
"Chú Hai đã về rồi, không sao, chị đang định đi đây." Vừa lo lắng, Liễu Sơ quên mất lời hẹn với Đồng Tuệ, chỉ muốn chuồn êm.
Đồng Tuệ gần như theo bản năng nắm lấy cổ tay Liễu Sơ, cúi mắt nhìn người đàn ông cao lớn ngoài cửa nói: "Chị dâu nói sẽ dẫn em đi dạo quanh đây, để em quen thuộc với mọi thứ."
Mặc dù đã lấy Tiêu Chẩn nhưng lúc này đây, nàng lại muốn ở bên Liễu Sơ hơn là ở chung phòng với một người đàn ông hung bạo ép nàng làm chuyện đó ngay từ sáng sớm.
Tiêu Chẩn liếc nhìn tay nàng, nhấc rèm cửa nhường đường cho hai người phụ nữ: "Đi đi, bên này cũng không có chuyện gì."
Đồng Tuệ vội vàng đẩy Liễu Sơ ra ngoài.
Rời khỏi Đông phòng, Liễu Sơ buông lỏng người, thấy Đồng Tuễ má ửng hồng, chị ấy khẽ trêu chọc: "Em gặp chú Hai mà căng thẳng thế ư?"
Đồng Tuệ không hề phủ nhận.
Liễu Sơ trong lòng chỉ cảm thấy ghen tị. Chị ấy và chồng cũng đã trải qua giai đoạn tân hôn vừa e thẹn vừa vui sướиɠ. Tuy nhiên, theo năm tháng trôi qua, chị ấy gần như không nhớ nổi khuôn mặt của người chồng đã khuất, chỉ có con gái bên cạnh chị ấy vào những đêm khuya dài bất tận.
“Từ từ rồi quen thôi.”