Khi hắn định thần lại, ánh sáng trước mắt đã biến mất.
Hắn chắc chắn rằng mình chưa bao giờ xây một ngôi nhà gỗ trong rừng và đó cũng không phải là khung cảnh mà hắn đã từng đến.
Hắn không dừng lại, khi đến chỗ sâu nhất, hắn nhìn thấy một nghĩa trang.
Trên thực tế, đây không hẳn là một nghĩa trang. Chỉ có một tấm bia đá dựng dưới gốc cây già đã chết.
Trên đó viết “Berwyn”.
Berwyn.
Hắn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, rõ ràng là đã khắc ghi trong lòng, nhưng hắn lại không thể nhớ được người nói là ai.
Giọng nói buồn bã và nghẹn ngào vì tuyệt vọng.
“Họ sắp tìm thấy anh...”
“Tôi xin lỗi, hãy đợi tôi ở đây... đợi tôi quay lại... cho đến khi tôi đánh thức anh dậy.”
Nhưng đó là ai?
Italos bối rối.
Kéo theo đó là trái tim nhức nhối, ấm áp rồi lại đau đớn. Hắn cúi đầu, nhìn thấy tấm vải lụa trắng tinh dần thấm đẫm máu, từng mảng máu lớn lan khắp người. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, trên trái tim có một vết kiếm.
Là vết thương bị mũi kiếm cứa vào.
À, hắn nhớ ra rồi. Có kẻ đã nguyền rủa hắn bằng tình yêu và máu, khiến hắn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng và phải mắc kẹt trong thân xác con người mãi mãi. Và rồi kẻ đó ra đi không bao giờ quay lại, cuối cùng chẳng thể thực hiện được lời hứa của mình.
Kẻ đó chính là người đang quay lưng lại với người xem trong tranh. Bây giờ Italos đã biết, tên anh ta là Berwyn.
Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể nhớ được đối phương trông như thế nào.
Lúc này trái tim đập mạnh hơn, mơ hồ có một cảm giác thôi thúc.
Hắn trở lại biệt thự, đứng trước bức chân dung. Chỉ là hắn muốn làm thế thôi, nhưng động cơ thúc đẩy hắn hành xử lại không bắt nguồn từ suy nghĩ.
Hắn cũng chẳng buồn tự hỏi.
Hắn bước vào bức chân dung từ bên trái, cứ đi rồi lại đi. Đi được một lúc lâu, khung cảnh xung quanh vẫn không thay đổi, giống như lần trước, bất kể hắn đã đi bao lâu mọi thứ vẫn sẽ không thay đổi.
Tất nhiên hắn hiểu rằng vật chất vô tri không sự sống sẽ luôn tồn tại lâu hơn họ, nhưng hắn không biết chính xác đã qua bao lâu.
Hàng trăm năm chỉ là phỏng đoán của hắn.
Con bướm dừng lại trên vai hắn, tuân theo từng cử động của hắn, nó từ từ nhỏ lại, biến thành ấu trùng, chết rồi lại sống.
Khi hắn bước ra lần nữa, tầm nhìn xung quanh hắn chợt trở nên mơ hồ. Hắn lại vào rồi ra, chiếc bình hoa trong mắt hắn xuất hiện bóng chồng. Khung cảnh lụi tàn và hùng vĩ chồng lên nhau, ý thức của Italos bắt đầu rơi vào trạng thái chết lặng, cuối cùng hắn đột nhiên quỳ xuống, thở hổn hển.
Khi hắn định thần lại thì chẳng có gì xảy ra cả.
Cơ thể xá© ŧᏂịŧ đã đạt đến giới hạn của nó.
Hắn lại đứng dậy, máu rỉ ra từ lòng bàn tay, đầu gối bị mảnh đá cào xước, nhưng vết thương đã lành lại ngay lập tức.
Hắn hiểu rõ nếu cứ tiếp tục đi tới sẽ cũng chẳng nhận được kết quả gì, vì đó là quá khứ đã trải qua.
Nhìn lại khung cảnh không thay đổi lần cuối, hắn đi ra từ bên phải bức chân dung, rõ ràng sương mù bên phải đã kiềm lại rất nhiều.
Italos đưa tay ra nhưng chúng không có phản ứng gì.
Hắn muốn đi vào nhưng bị dây xích chặn lại.
Hắn đành phải quay lại giữa.
Phải ra vào đúng số lần giống thế mới có thể quay về đúng ngày hôm ấy.
Hắn không thể nhanh nhẹn như trước nữa, dường như có một giới hạn mờ nhạt về số lần ra vào bức chân dung. Tải trọng đè ép cơ thể hắn đang tăng lên theo cấp số nhân, thời gian hắn cần điều chỉnh ngày càng dài hơn. Đồng thời, những cảnh tượng hư ảo đó không ngừng va chạm với thực tế, có mấy lần hắn nhìn thấy Delhi đang đi tới chỗ hắn với gương mặt lo lắng
Người quản gia của hắn ngày càng tiến gần hơn, bàn tay giơ tới gần như sắp chạm vào hắn.
Italos nghe thấy giọng nói quan tâm của ông ta: “Chủ nhân, ngài làm thế tôi thật sự rất không yên tâm.”
“Để tôi đưa ngài đi nghỉ ngơi.”
Hình dáng của nó bắt đầu tan chảy, làn da trắng vàng của con người bong ra, lộ ra thứ xám đυ.c bên trong. Người sáp tiếp cận hắn với làn sương trắng, con quái vật rút vũ khí ra, cầm con dao sắc bén hòng đâm vào hắn.
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng nhìn con quái vật biến mất.
Chiếc bình hoa lắc lư vài cái rồi lặng lẽ rơi xuống thảm vỡ thành từng mảnh. Những con bướm xanh bay ra khỏi đó vờn quanh hắn, cuối cùng bị ngọn lửa trắng nuốt trọn.
Vừa ngước mắt lên, hắn đã chạm mắt với kẻ chi phối.
Ngọn lửa do đối phương phóng ra, có một con bướm đang vùng vẫy với đôi cánh cháy rực gục ngã dưới chân.
Cuối cùng họ chỉ thản nhiên chạm mắt với nhau, không ai có ý định lên tiếng.
Italos muốn trở lại thời gian chính xác, trong khi đối phương muốn tiếp tục khám phá “quá khứ” của căn biệt thự. Họ lướt qua nhau, đột nhiên có chuyện xảy ra.
Những âm thanh nặng nề phát ra từ sâu trong hành lang, một, hai rồi càng lúc càng dồn dập. Cùng lúc đó, một màn sương đen nhớp nháp từ trong bóng tối hiện ra, bao phủ mọi thứ trong tầm mắt bằng một tầng bóng tối, một bóng hình âm u hiện ra.
Sương đen sống động dị thường quấn chặt kẻ chi phối, đối phương nhướng mày, ngọn lửa trong tay men theo màn sương đen bùng cháy. Lát sau, ngọn lửa của cậu bị bóng đen nuốt chửng. Ánh mắt lạnh lùng của cậu lập tức rơi vào Italos, bên cạnh hắn có một bóng đen nũng nịu dụi dụi ngón tay hắn.
Chẳng mấy chốc, họ không còn quan tâm đến cái bóng nữa.
“Người” thứ ba xuất hiện.