Con bướm bay từ đâu tới?
Ngay khi Italos mở mắt ra, vô số con dừng lại trên ngực và mu bàn tay hắn. Những chiếc xúc tu vươn dài nhẹ nhàng đung đưa, đôi cánh trên lưng nó từ từ mở ra rồi khép lại. Dường như đến cả ánh mắt cũng khiến chúng sợ hãi, chúng biến mất khỏi hắn ngay khi vừa nhìn thấy, lấp đầy toàn bộ không gian.
Cửa phòng mở tung, một con bướm bay ra ngoài, cả đoàn theo nó. Bằng mắt thường cũng thấy chúng vẫn vờn quanh tại chổ, như thề chờ Italos đuổi kịp chúng.
Một đàn bướm xanh trắng bay qua bay lại không hề yên tĩnh. Chúng quá đông và âm thanh vỗ cánh của chúng giống như tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Nhưng sự di chuyển của thiên sứ lại không khiến chúng căng thẳng, hắn yên lặng ra khỏi phòng, cảm giác bản thân là một u linh du đãng.
Đêm khuya, mặt trăng đỏ lại hiện ra. Hiện tại vừa đúng 12 giờ đêm, đồng hồ quả lắc phát ra âm thanh khe khẽ, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của khách.
Hắn đi theo con bướm đến trước sảnh, mái vòm tròn bị bao quanh bởi cửa sổ cao cao trông như một chiếc l*иg chim. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh rực rỡ, màu sắc quỷ dị như nhà ma, nhất là lúc ban đêm tĩnh lặng, phải tốn rất nhiều dũng khí mới dám ra khỏi phòng.
Màn sương đen tà ác bị giam giữ bên trong khung hình, chúng đang nhào lộn và va chạm bừa bãi, sự ma sát giữa chúng tạo ra tiếng gió gầm và tiếng thở dài của kẻ bất lực.
Sợi tơ được cuộn tròn và kéo dài về phía hắn. Độ cung và phương hướng nâng lên có nhịp điệu kỳ lạ, giống như một điệu múa hiến tế cổ xưa, lại giống như đuôi của một con rắn đuôi chuông, dụ dỗ du khách vào những điều chưa biết.
Con bướm vờn quanh hắn, vòng ra sau đẩy hắn vào sương đen.
Italos từng bước đi về phía trước, sương đên hóa thành vô số cánh tay mềm mại mạnh mẽ bắt lấy hắn kéo vào tranh.
Cảm giác như tiến vào một mớ bông mềm mại nhẹ bẫng. Khoảnh khắc xuyên qua khung tranh, tiếng gào thét và than thở như hóa thành thực chất, rất nhanh, cũng rất ngắn. Italos không thể nào hình dung cảm giác này ra sao, bị rơi vào lỗi giác như thể đã từng vị vây hãm một khoảng thời gian dài chưa biết đến.
Hắn đi tới giữa bức tranh, nói chính xác thì là một nơi khác.
Cảnh tượng hoang tàn, bầu trời sụp xuống, ánh trăng bạc nhẹ nhàng tràn vào, tuy nhiên, thông qua kẽ nứt đã để lộ những cây gai chết và dây leo khô héo, mặt đất đầy bướm chết. Thế giới không có sự sống.
Nếu không có sự xuất hiện của kẻ gọi là giám thị, thì đây mới là cảnh tượng sau khi hắn tỉnh dậy.
Italos tránh đá vụn dưới đất, bước lên bậc thang đi trên hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa lớn đỏ sậm đóng chặt cổ xưa.
Hắn chăm chú nhìn một lát rồi đẩy ra.
Trong phòng là rừng cây diện tích rộng lớn, nhưng cũng u ám mờ mịt. Bấy giờ hắn mới chú ý thế giới này chẳng những hoang vu, còn bị sắc lạnh lụn bại phủ kín từng ngóc ngách.
Đây không phải một con đường bằng phẳng, xương trắng chất đầy dưới chân, bụi gai đen đúa mọc thành từng bụi rải rác, thi thể chim chóc khô queo, chẳng để lại chút mùi nào.
Đi vào trong đó như thể mất cả khả năng suy nghĩ, giống như hòa cùng thế giới. Trên thực tế, hắn không biết mình muốn đi đâu, tất cả đều là hành vi tự chủ của cơ thể.
Một con thỏ chui ra khỏi đống xương trắng, đôi mắt lóe sáng bình tĩnh nhìn hắn.
“Đừng tiến lên nữa.”
Là giọng nói đó.
Cùng lúc đó cuồng phong nổi lên cuốn lá tàn theo, đằng sau truyền tới tiếng bước chân. Một đám hư ảnh lắc lư đi tới giẫm con thỏ nát bươm.
Italos băng qua đoàn hư ảnh ấy, hướng đến ánh sáng nhu hòa trong rừng.
Hắn thấy căn nhà gỗ nho nhỏ được điểm tô bởi giàn hoa tươi đọng sương, được mùi hương ngọt liệm và đàn bướm vây quanh. Đột nhiên ánh nắng dừng trên nóc nhà, trước cửa và góc tường bám đầy rêu xanh, bên cửa sổ chất đống rượu, sức sống dạt dào, màu sắc tươi sáng.
Trong căn phòng nhỏ chật chội chất rất nhiều đồ lung tung, bừa bãi chồng lên nhau. Bên trong cây đã mọc cao, các loại dây leo vươn ra khỏi khe hở quấn lấy căn nhà, dưới bàn chân là mặt cỏ mềm mại.
Bên phải cửa là một chiếc ghế dài, cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu lên người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề.
Không thể nào Italos nhìn nhầm được, đó là hắn đang ngồi ghế dựa ôm bộ xương trên tay.