Có điều, cái loại vai phụ mạnh xé trời như anh, bởi vì ưu tú quá mức che luôn cả hào quang nam chính, cho nên bị viết kết cục chẳng ra gì.
Đối mặt với số phận bi thảm, bia đỡ đạn số một tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, trực tiếp bay chuyến bay gần nhất về nước.
Trên đường đi dự tiệc, anh gặp Tống Nhất Xuyên vừa mới được nhà họ Tống nhận về nhà, cũng nghe thấy tiếng lòng quỷ dị…
“Trong quá trình thi đấu cần phải chú ý an toàn…” Đạo diễn cầm microphone, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của mọi người: “Thắng thua không quan trọng, tuyệt đối đừng để bị thương.”
“Ngoài ra, tổ hạng nhất bóng chuyền sẽ được khen thưởng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.”
Nghe vậy, ánh mắt Tống Nhất Xuyên lập tức sáng lên. Cậu nhanh chóng hỏi: “Là cái loại cơm Tây ít ỏi, ai cũng không ăn no đấy à?”
“…” Đạo diễn khựng lại: “Tuy lượng thức ăn không nhiều, nhưng mà có thể gọi thêm món.”
“Ok!” Tống Nhất Xuyên yên tâm, nhưng chợt nhớ đến gì đó, quay đầu lại trừng Phó Chu Trì một cái.
—— “Không biết tên kia khôi phục sau phẫu thuật chưa nữa?”
Nghe vậy, mặt mày Phó Chu Trì hoàn toàn cứng đờ.
Cậu, cậu biết nữa sao?
—— “Lỡ như kéo căng thì sao đây? Còn không bằng bỏ cuộc cho rồi, đỡ phải kéo chân sau mình.”
Phẫu thuật gì? Kéo căng cái gì?
Ha ha… Có chút hiểu lầm nha!
Đám con nhà giàu chờ mong tiếng lòng đã lâu, vừa nghe là vểnh tai lên ngay, vừa tò mò lại vừa ngạc nhiên nhìn về phía Phó Chu Trì.
Tống Nhất Xuyên cũng nhìn về phía anh ta, nheo mắt…
Lúc tiếng lòng tiếp theo sắp vang lên, Phó Chu Trì đang cố giữ bình tĩnh không nhịn được nữa, đột nhiên lao nhanh như hổ đói vồ mồi, lao lên bụm miệng Tống Nhất Xuyên lại.
“Trời ơi, anh làm gì vậy hả?” Tống Nhất Xuyên hoảng sợ, nhanh nhẹn né tránh: “Một lời không hợp là đánh nhau à?”
—— “Đùa chứ năm xưa tôi đào tin trong giới giải trí, có cả đám người vạm vỡ chặn đường cũng không thể lại gần tôi được, với chút võ mèo cào của anh đúng là chẳng làm được gì!”
Tống Nhất Xuyên thong thả trợn mắt rồi nhìn về phía Phó Chu Trì.
Anh ta bắt hụt rồi quỳ rạp xuống đất, dường như là đang cố nhịn cái gì đó.
Cậu cảm thán vài tiếng trong lòng.
—— “Haizz, bác sĩ đã dặn dò anh là đừng vận động kịch liệt, bây giờ bị kéo căng rồi chứ gì?”
Đám con nhà giàu: Kéo căng cái gì? Cậu mau nói đi!
—— “Không biết anh suy nghĩ thế nào nữa, muốn phẫu thuật tuyến tiền liệt thì phẫu thuật sớm chút đi, chờ tới bây giờ làm chi, lỡ như khôi phục không xong thì sao có thể đại chiến 300 trận với cô vợ nhỏ của anh được?”
Mọi người: “???”
Phó Chu Trì: “!!!”
Giây tiếp theo, mấy người trên bờ cát cười đến mức ngửa tới ngửa lui.
Các staff và Lục Thần không hiểu ra sao, chỉ là thấy mặt mày Phó Chu Trì đã cực kì âm trầm.
“Tôi rút khỏi…”
Phó Chu Trì vừa mới giơ tay nói ba chữ là đạo diễn run rẩy cả người.
Lại một người nữa muốn chạy ư?
Dựa theo xu thế hiện giờ thì mẹ nó phải tính thêm mình và staff nữa mới đủ số lượng!
“Thi đấu!”
Phó Chu Trì như là hụt hơi nên nói không hết lời trong một câu. Lúc quay người lại, anh ta còn không quên trừng Hoắc Nhân Kiệt cười to nhất đám.
Hoắc Nhân Kiệt lập tức câm miệng, xấu hổ mà nhìn sang chỗ khác.
Nghe vậy, đạo diễn lập tức vui tươi hớn hở: “Không khỏe thì rút khỏi thi đấu đi, không sao hết.”
Chỉ cần không rút khỏi tiết mục là được rồi!
“Tổng giám đốc Phó, chúng tôi có bác sĩ, cậu khó chịu chỗ nào có thể đi khám bác sĩ, thuốc thang gì cũng có đầy đủ hết…”
Đạo diễn còn chưa nói xong thì tiếng lòng nghẹn cười lại truyền đến.
—— “Đạo diễn đừng lo lắng, bệnh của tổng giám đốc Phó không thể đi khám được, cũng không thể uống thuốc, chỉ có thể từ từ dưỡng bệnh thôi.”
—— “Vì hạnh phúc trong tương lai, anh kiềm chế chút đi!”
Phó Chu Trì đang cố gắng đứng vững, trên trán nổi đầy gân xanh: “…”
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể tắt tiếng lòng của cậu vậy?
Cho dù là cách nào đi nữa, tôi đều có thể bất chấp mọi giá!