Sau khi tiếp thu cốt truyện, hệ thống nhảy ra, [Chúc mừng ký chủ có được cơ hội trọng sinh, mong cậu cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, nếu không ở hai thế giới cậu đều sẽ chết thẳng cẳng.]
Lòng Tống Nhất Xuyên đầy chờ mong, [Người khác xuyên sắc đều có bàn tay vàng, tôi có không?]
Hệ thống do dự một lát, sau đó ném qua một quyển tập hóng chuyện.
Tống Nhất Xuyên dùng đầu óc tiếp được, [???]
Hệ thống: [Bên trong có tất cả câu chuyện của thế giới này, cậu có thể tùy tiện xem.]
Tống Nhất Xuyên, [... Đây mà cũng là bàn tay vàng?]
Hệ thống, [Không cần thì trả đây!]
Tống Nhất Xuyên, [Cần cần cần, quyển sách này cũng khá đẹp đó!]
Trời mới biết ăn dưa đối với phóng viên giải trí có sức hấp dẫn thế nào, cậu vừa mới lật trang đầu tiên đã thấy yêu thích không buông tay, cũng không chú ý đến hệ thống đã offline.
[Con dâu hào môn vậy mà giới thiệu cho mẹ chồng 70 tuổi một người mẫu nam?! Ba chồng 80 tuổi cũng không yếu thế, bao dưỡng nữ sinh học đại học truyền thông? Còn đang mang thai rồi cơ á?! Đúng là càng già càng dẻo dai!]
[What?! Tiểu hoa mới nổi vậy mà đã từng phẫu thuật thẩm mỹ? Thậm chí vì giảm béo còn ăn giun?! Đêm đó trực tiếp nôn mửa và được đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày?]
[Danh viện có sở thích ăn cắp? Đi dạo cửa hàng xa xỉ mà còn trộm viên kim cương giá trên trời vào qυầи ɭóŧ, kết quả còn bị bắt tại trận?!]
[Đạo diễn vừa mới đoạt giải vậy mà nghiện bạo lực gia đình? Cô vợ đã gãy đến ba cây xương sườn mà ông ta còn dám đánh vợ trước mặt con? Mẹ nó, tra nam!]
Khi đi vào sân biệt thự, Tống Nhất Xuyên còn đang lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông mặc tây trang đi giày da bên cạnh liên tục liếc nhìn mình.
Chờ cửa lớn của biệt thự mở ra, đôi chân dài của cậu trực tiếp đi vào.
Tầm mắt sắc bén kia vẫn gắt gao dán lên người cậu.
Thiên kim Tống gia bị Tần Thục Viện kéo đi, sau đó Tống Đức Nghĩa mới giới thiệu con trai mình với nhóm khách quý, “Con trai tôi Tống Nhất Xuyên hiện giờ đang làm trong giới giải trí, về sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Nhóm khách quý ăn mặc sang trọng cùng đứng lên, vừa mỉm cười vừa hàn huyên vài câu.
Giống như vừa rồi giọng nói kỳ lạ đột ngột xuất hiện kia chỉ là một nốt nhạc đệm.
Ai cũng không chú ý nhiều đến nó.
Dù sao thì chuyện nghe thấy tiếng lòng người khác này cũng quá vô lý và không thiết thực, còn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.
“Tiểu Xuyên, đây đều là mấy ông lớn trong vòng này, con cần phải học tập bọn họ nhiều hơn.”
Tống Đức Nghĩa cười từ ái.
Con trai lưu lạc bên ngoài nhiều năm, vì làm tròn trách nhiệm của một người ba, chuyện thứ nhất ông làm sau khi nhận cậu về chính là lót đường trong giới giải trí cho cậu.
Loại hành vi này hết sức bình thường.
Tống Nhất Xuyên đương nhiên đi qua chào hỏi.
“Vị này chính là đạo diễn Lý Minh Thành vừa rồi đoạt giải ở nước ngoài, con hẳn là...”
Vừa mới nghe đến tên, biểu tình của Tống Nhất Xuyên có chút kỳ lạ, miệng cậu mím chặt.
[Mẹ nó, đây chính là tra nam đánh gãy ba cái xương sườn của vợ mình?! Quả nhiên là mặt người dạ thú!]
Thanh âm này quá rõ ràng, thậm chí mọi người xung quanh còn khϊếp sợ quay đầu, biểu tình cực kỳ kinh ngạc.