Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 15

Khương Yếm thở dài rồi duỗi tay nhận lại tiền.

Để ngăn Khương Yếm ngủ tiếp, Thẩm Tiếu Tiếu vẫn đứng yên tại chỗ, em vừa giám sát cô dậy vừa càu nhàu: “Chúng ta đã là bạn ngủ cùng một giường rồi, chị đói thì có thể đánh thức em dậy mà, có em ở đây thì chị đâu cần phải ăn những thứ dược liệu đó đâu? Em mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, nào, bây giờ em đưa cho chị một ít nhé?”

Thẩm Tiếu Tiếu nói là làm, em lấy từ trong túi xách ra ngay một hộp sữa bò và một túi bánh mì nhân đậu nhuyễn.

“Em thích nhất là bánh mì nhân đậu nhuyễn đấy, chia cho chị này!” Thẩm Tiếu Tiếu mỉm cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.

Khương Yếm nhìn đồ ăn vặt vài giây, cô nhận ra mình muốn ăn thật nên đặt tờ tiền vừa nhận trở lại tay của Thẩm Tiếu Tiếu: “Cảm ơn.”

“Ôi trời, chị khách sáo quá rồi.” Thẩm Tiếu Tiếu tròn mắt như con nai nhỏ, em nhét tiền vào lại túi áo khoác của Khương Yếm.

Sau khi thay quần áo xong, Khương Yếm và Thẩm Tiếu Tiếu cùng ra khỏi phòng, lúc này Thẩm Hoan Hoan đang giúp đỡ bê thức ăn. Thấy hai người đi ra ngoài, Vương Quế Lan - con dâu của trưởng thôn vẫy tay gọi họ đến ăn cơm.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Quế Lan cười nói: “Mọi người đói rồi đúng không, mau ăn đi cho nóng.”

“Không cần chờ ông trưởng thôn ạ?” Thẩm Hoan Hoan hỏi.

“Ông ấy vừa ăn rồi, bây giờ đang đi lên núi hái thuốc đấy.”

“Vậy chúng ta ăn thôi nào.” Bàn ăn nghi ngút khói, các món ăn nhìn rất ngon miệng, Thẩm Tiếu Tiếu nhìn một lúc lâu mới quyết định ăn bánh bao trước, tay vừa cầm bánh bao em vừa há miệng cắn một miếng lớn. Thẩm Hoan Hoan ăn uống nhã nhặn hơn, cô nàng uống từng hớp cháo nhỏ, nhưng qua biểu cảm có thấy được bữa ăn này rất ngon.

Khương Yếm có lẽ đã hết cảm giác đói, cô chỉ ăn hai miếng rồi đặt bánh bao trong tay xuống. Từ phản ứng của cặp sinh đôi, Vương Quế Lan có thể nhận ra đêm qua ai là người đã ăn chỗ thảo dược khô đó, chị ta lo lắng nói: “Cô mới ăn được mấy hạt kỷ tử và sơn trà khô thôi, nhà tằm hơi xa, cô nên ăn nhiều một chút nếu không đến trưa sẽ đói lả đi đấy.”

Khương Yếm không có cảm giác muốn ăn: “Bây giờ tôi ăn không nổi.”

Vương Quế Lan suy nghĩ rất chu đáo: “Vậy tôi mang cho cô một cái bánh bao, nếu buổi sáng thấy đói thì lấy ra ăn.”

Khương Yếm suy nghĩ một chút rồi đồng ý với đề nghị này.

Vì cả ba đến đây với nhiệm vụ nên sau khi ăn sáng xong, họ tạm biệt Vương Quế Lan. Sau khi họ gặp lại Trình Quang và những người khác, sáu người dẫn đầu bởi Vương Bảo Dân bắt đầu đi đến nhà tằm.

Lúc này trời còn sớm, trên đường không có quá nhiều thôn dân. Ba bốn thôn dân đứng trước cửa nhà vo gạo, phơi quần áo, khi nhìn thấy một nhóm người hoàn toàn xa lạ đi đến, tuy cũng có người chào hỏi nhưng hầu hết đều đều giữ vẻ mặt im lặng không nói gì.

Đúng như lời Vương Bảo Dân nói trước đó, người dân trong thôn không thích sự xuất hiện của người lạ bên ngoài.

Nhà tắm được xây dựng trên ngọn núi phía sau thôn, cách khoảng nửa giờ đi bộ, Trình Quang nhìn mọi người đều đang chăm chú đi đường, khẽ di chuyển đến bên cạnh Khương Yếm.

Hôm qua, sau khi Trình Quang đến nhà Vương Bảo Dân, cậu mới chợt nhớ ra mình quên giới thiệu với Khương Yếm về tính chất của chương trình, nghĩ đến đây là điều mà sư phụ đã nhắc cậu nhiều lần, cậu lo lắng đến gần sáng mới ngủ được, nhưng may thay bây giờ giới thiệu cũng không muộn.

Trình Quang nhỏ giọng gọi Khương Yếm: “Khương Yếm?”

Đúng lúc Khương Yếm cũng có việc muốn hỏi Trình Quang nên cô hạ giọng hỏi cậu: “Về chuyện ma quỷ…”

Trình Quang vội vàng nói: “Tôi đang muốn nói với chị về chuyện này đây!”

Khương Yếm chăm chú lắng nghe.

Trình Quang cố gắng nói một cách ngắn gọn: “Chị cũng biết, ma quỷ là sinh vật xuất hiện sau khi một sinh mệnh chết đi, trước đó chúng có thể là người, có thể là quái, cũng có thể là yêu. Sau khi họ chết đi, vì chấp niệm không thể nhập luân hồi nên trở thành ma quỷ.”

“Sau khi thành ma quỷ, họ sẽ là linh hồn, sẽ bị trần gian ô nhiễm và dần quên đi chấp niệm ban đầu, mất đi bản tâm, lang thang phiêu bạt ở nhân gian, thậm chí là làm hại đến người dân vô tội. Nhà ngoại cảm chủ yếu nhắm vào loại ma quỷ này, đánh thức bản tâm của họ, cuối cùng đưa họ vào vòng luân hồi.”

Sau một lúc tiêu hóa thông tin, Khương Yếm hỏi: “Làm sao để đánh thức bản tâm của họ?”

“Tìm ra chấp niệm làm họ không thể chuyển kiếp nhưng đã dần dần bị quên mất của họ.” Trình Quang nói: “Sau đó yểm ‘chấp niệm’ vào lá bùa, dán giữa lông mày của họ, giúp họ nhớ lại chấp niệm rồi lại hỗ trợ loại bỏ chấp niệm đó. Thông thường, đến đây là kết thúc, nhưng cũng có những trường hợp ma quỷ hoàn toàn bị mê lạc hoặc chấp niệm của bản thân là ác, không có cách nào đánh thức họ, trường hợp này để ngăn chặn họ làm chuyện ác, nhà ngoại cảm sẽ tiêu diệt họ và chấm dứt cơ hội luân hồi của họ.”

“Hóa ra là vậy.” Khương Yếm cụp mắt, nhanh chóng tổng hợp quy trình của chương trình.