Để tham gia chương trình này, Khương Yếm đã đọc một số tiểu thuyết kinh dị, cô dường như nghĩ ngay đến câu chuyện “Con chó trên trần nhà.”
Người phụ nữ ở nhà một mình sợ hãi giơ tay xuống dưới gầm giường vì tiếng nước không thể giải thích được vào ban đêm. Mỗi lần con chó mà cô ta yêu quý liếʍ liên tục vào lòng bàn tay của cô ta, người phụ nữ cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy nhiên, ngay sáng hôm sau, cô ta nhìn thấy con chó đã khô cạn máu bị treo cổ trên trần nhà.
Vậy tiếng nước bây giờ cũng là máu?
Ánh mắt của Khương Yếm từ từ xoay chuyển, sương mù ngoài cửa sổ đã tan đi, mặt trăng khổng lồ treo trên cành cây cao, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào căn phòng, mọi thứ trong căn phòng dường như được bao phủ bởi một tấm màn che.
Cô nhìn sang bên trái trước. Thẩm Hoan Hoan và Thẩm Tiếu Tiếu đều nằm trên giường, l*иg ngực phập phồng đều đặn, hiển nhiên vẫn còn sống.
Vì thế tiếng nước không phải là máu của họ.
Vậy có “con chó” nào trốn dưới gầm giường không?
Khương Yếm im lặng một lúc, cô thò tay xuống gầm giường.
“...”
Quả nhiên là có.
Ẩm ướt, dính nhớp, dấy lên cảm giác khó chịu không yên.
Khương Yếm nhanh chóng rút tay lại: “Ai đấy?”
Nhưng căn phòng vẫn tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng hít thở thì không có thêm gì khác.
Tách tách.
Tiếng nước lại vang lên lần nữa, nhưng Khương Yếm không bận tâm, cô nhìn tay mình nhờ ánh trăng.
Đầu ngón tay hơi nhợt nhạt, lúc này bị dính một lớp nước như đã bị liếʍ nhẹ. Khương Yếm nhớ lại xúc giác trước đó và bác bỏ ý kiến này. Cô lật người khỏi giường và nhấc tấm khăn trải giường rơi xuống sàn lên ngay lập tức.
Quả nhiên, dưới giường không hề có chó.
Cũng không có ai liếʍ đầu ngón tay của cô.
Không biết vệt nước này từ đâu, nó đang từ từ rỉ ra dưới gầm giường, vừa nãy thứ mà Khương Yếm chạm vào chính là chất lỏng mỏng manh ấm nóng này, cảm giác như từng bị đầu lưỡi liếʍ qua. Lúc này, dưới ánh sáng yếu ớt, chất lỏng tỏa ra một ánh sáng nhạt, bao gồm các mảnh vụn và tóc không rõ nguồn gốc, nó tỏa ra một mùi hương quyến rũ.
Thơm quá, đó là dầu trơn.
Nhưng tại sao dưới giường lại có dầu? Khương Yếm nhíu mày, cô cúi xuống nhìn dưới gầm giường. Trong tầm mắt, cô nhìn thấy vài giọt dầu đang thấm ra chậm chạp từ bức tường ở phía trong cùng, nó ở dưới gầm giường, số lượng rất ít, giống như là mồ hôi đang chảy ra từ bức tường, rơi tong tỏng từng giọt xuống đất.
Khương Yếm đã nhiều lần thấy cảnh tượng tương tự, trong mộ thứ không thiếu là quan tài và dầu xác chết, cô đã nhìn thấy vô số lần cảnh dầu xác chết rỉ ra khỏi quan tài, nhưng mùi của nó rất hôi, và không thể sánh nổi với mùi thơm hiện tại được.
Khương Yếm hơi tò mò đây là loại dầu gì, cô đi vòng tới bên cạnh Thẩm Tiếu Tiếu, định nhìn kỹ hơn, thì bên cạnh cô bất ngờ truyền đến tiếng trở mình loạt soạt.
“Khương Yếm?” Đấy là giọng nói vẫn còn mơ màng của Thẩm Tiếu Tiếu.
Khương Yếm dời mắt, cô nhìn về phía em: “Sao vậy?”
“Chị… Đứng ở đây làm gì vậy?” Thẩm Tiếu Tiếu cố mở mắt ra.
Khương Yếm: “Chị đang xem thứ dầu này thôi.”
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu trong cơn mơ ngủ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, em không có khả năng suy nghĩ gì thêm, em chỉ cảm thấy như ngửi thấy một mùi hương rất lạ, bèn chép miệng: “Thơm ghê, cho vào món ăn chắc ngon lắm.”
Khương Yếm không đáp lại, cô nhìn xuống, cô mở to mắt nhìn giọt dầu mới chảy ra từ bức tường và đang bọc lấy một bó tóc màu nâu.
Hóa ra chúng không bị dầu bám vào mà là sinh ra từ trong đó.
Khương Yếm khẽ vẩy ngón tay, do ảnh hưởng từ tâm lý, những nơi vừa tiếp xúc với dầu bắt đầu ngứa ngáy, ký ức trước đó với cảm giác nhơm nhớp gợi lại, nó chạy dọc theo sống lưng của cô.
“Chị ra ngoài một lát đây.” Khương Yếm nói.
“Ừm…” Giọng nói của Thẩm Tiếu Tiếu ngày càng nhỏ lại, cho đến khi không chống lại được cơn buồn ngủ nữa, em chôn mặt vào gối và ngủ thϊếp đi.
Khương Yếm lấy đèn pin và quay người để bước ra khỏi cửa.
Cô là người có thói ở sạch nên sau khi chạm vào thứ gì đó ghê tởm thì muốn rửa tay sạch.
Vòi nước trong sân đã bị rỉ sét nhưng may là vẫn có thể sử dụng được. Khương Yếm rửa tay thật cẩn thận rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Xa xa có khói trắng bay lên, lúc này trong thôn đã có người thức dậy nấu cơm.
Tối hôm qua Khương Yếm chỉ ăn có một bữa, bây giờ nhìn thấy khói trắng, cảm giác đói bụng bị cô bỏ qua trỗi dậy nhanh chóng. Thêm vào đó, những sợi tóc trong dầu khi nãy làm cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô cần vài thứ để làm dịu vị chua dâng lên từ dạ dày.
Trong sân có nhiều loại thảo dược đang phơi khô, chúng được sắp xếp gọn gàng trong các giỏ.
Khương Yếm chọn hai loại rồi quay trở lại phòng.
Thứ dầu dưới giường đã biến mất.
*
Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là 6 giờ, ngoài trời tờ mờ sáng, bên ngoài cửa có những tiếng động khá lớn.
Giọng nói ồn ào của Thẩm Tiếu Tiếu ngày càng gần hơn, Khương Yếm che tai lại rồi trở mình.
“Mau dậy ăn sáng thôi nào!”
Sau khi bước vào phòng, Thẩm Tiếu Tiếu định hét lên một lần nữa thì nhìn thấy Khương Yếm đang bịt tai lại rất chặt, em cười ha ha hai tiếng, rồi chọc vào mu bàn tay của Khương Yếm: “Trưởng thôn vừa hỏi ai đã để tiền vào giỏ thuốc của họ đấy, em và chị em không để vào đấy, là chị để vào phải không?”
Khương Yếm rầm rì đáp: “Ừ, tối qua chị đói bụng.”
Thẩm Tiếu Tiếu nghe hiểu ngay, em đưa tờ giấy mệnh giá mười tệ trong tay cho Khương Yếm: “Trưởng thôn nói không cần khách sáo như vậy đâu, không cần trả tiền.”