Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Chương 25: Chết chắc rồi 

Thấy hai người đột ngột dừng lại nói chuyện, Lục Lương Triết cau có: “Còn không mau đi vào!”

“Ừm....rằng là... không phải hàng ngày anh rất bận rộn sao, anh chỉ cần đi cùng tôi đến đây là được rồi, anh đi làm việc của mình đi” Cô biết rõ Lục Lương Triết sẽ tức giận đến nhường nào khi nghe thấy những lời này, nhưng để không xảy ra thêm rắc rối nào, cô đành bất chấp nói ra.

Như đã đoán trước, khuôn mặt Lục Lương Triết biến sắc: “Cô đùa tôi đấy à”

“Tôi sợ làm lỡ dở công việc của anh, tôi bảo đảm tuyệt đối không có ý trêu đùa anh”

“Tôi không hề có ý đó, tôi chỉ lo anh bạn thôi”

“Không sao, tôi đã sắp xếp công việc ổn thỏa rồi, việc tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm cho đến cùng” Dứt lời, Lục Lương Triết không đợi Lâm Mộng Phạn mà một mình tiến vào hội trường.

Sự việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn Lâm Mộng Phạn chỉ có thể tuân theo.

Vừa bước vào trong khán phòng, các đồng nghiệp của Lâm Mộng Phạn lập tức vây

quanh cô và Lục Lương Triết.

Không cần quá để ý, Lâm Mộng Phạn cũng có thể nhận ra ánh mắt sắc bén ở không xa đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cận Hoằng có vẻ rất kinh ngạc, anh gấp rút kết thúc công việc ở nước ngoài, chỉ để kịp về tham gia buổi tiệc, nhưng vừa mới xuống sân bay thì đã nghe được thông tin này.

Lâm Mộng Phạn sợ đến mức nép người lại sau lưng Lục Lương Triết, còn về việc đồng nghiệp đang nói gì, một chữ cô cũng không nghe thấy.

2

Cận Hoằng kiềm chế cơn giận, kéo Kiều San San từ trong đám đông ra và hỏi: “Lâm Mộng Phạn tại sao lại đi cùng với Lục Lương Triết”

Kiều San San vô cùng hối hận đáng nhẽ cô không nên đến đây, không có bạn nhảy đã đành, lại còn phải trả lời kiểu câu hỏi này. Ở đây nhiều người như vậy, hỏi ai mà chả được sao nhất định phải hỏi cô.

“Học trưởng Cận, sao anh lại biết anh Lục” Kiều San San cười ngượng nghịu và hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.

Câu hỏi này giống như hỏi một người, cả nước có tỷ phú nào giống như thằng ngốc không? Ở cái Hải Thành này có ai là không biết đến tiếng tăm của Lục Lương Triết. Chuyện khác thì không nói làm gì, nhưng riêng về số người vợ cũ của anh ta, có thể xếp đủ thành hai bàn mạt chược, đủ khiến người ta say sưa bàn tán rồi.

“Em đoán xem!” Vẻ mặt của Cận Hoằng càng lúc càng khó chịu

Kiều San San chỉ biết cười trừ, cô cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt cô gần như sắp cứng ngắt lại: “Học trưởng hà tất gì phải hỏi em chuyện này, em nghĩ anh đã biết quá rõ rồi”.

Kiều San San càng không giải thích rõ ràng, Cận Hoằng lại càng cảm thấy bất an. Thực chất Kiều San San đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ là anh ta khó lòng chấp nhận được sự thật, việc này quả thật khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Bản thân hai năm nay dốc hết sức lực theo đuổi người đẹp. Mới có đi xa mấy ngày thôi, người trong lòng đã gả đi rồi, điều này là không thể, quá hoang đường.

“Cô nói rõ hơn đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt không can tâm của Cận Hoằng, Kiều San San bất đắc dĩ phải nói ra: “Bọn họ mới kết hôn một tuần trước, bây giờ Lục Lương Triết đã là chồng của Mộng Phạn”.

Đầu óc Cận Hoằng đột nhiên trống rỗng, đôi mắt vô hồn, chỉ có hình bóng của người trong lòng đang ở phía xa kia. Toàn bộ sức lực của anh như bị rút cạn, đến cả linh hồn cũng tiêu tán, chỉ còn lại cái xác không.

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau khổ của Cận Hoằng, Kiều San San không tránh được cảm thấy đau lòng. Về mặt tình cảm, mặc dù từ trước đến nay Lâm Mộng Phạn chưa từng đáp lại anh, nhưng những nỗ lực bao nhiêu năm qua của anh ấy, Kiều San San đều thấy hết, cô thương xót thay cho anh.

Cận Hoằng nhìn vào mắt của Lâm Mộng Phạn, ánh mắt giống như đang phản bội lại anh.

“Tôi biết ngay mà, sao cô lại tốt với tôi, quan tâm tôi đến vậy, bảo tôi về trước, hóa ra là vì nhân tình ở đây, sợ bị tôi phát hiện” Lục Lương Triết hiểu được ánh mắt của Cận Hoằng, mỉa mai nói.

“Anh đừng nói vớ vẩn, tôi làm gì có tình nhân nào” Như thể làm việc xấu bị người ta bắt tại trận, Lâm Mộng Phạn vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng.

Anh nheo mắt liếc nhìn Cận Hoằng, nói với giọng trầm khàn: “Không có gì thì tại sao người đàn ông đó lại nhìn cô như vậy, không có gì thì sao cô lại phải trốn?”

“Anh đừng có nói liều, đó là đồng nghiệp và cũng là đàn anh của tôi, anh ấy không hề biết việc chúng ta kết hôn, nên có chút ngạc nhiên mà thôi.”

“Cô nói kia là ánh mắt ngạc nhiên sao?” Lục Lương Triết cười khẩy. “Cô nghĩ tôi bị mù sao mà không nhận ra kia là ánh mắt giận dữ ghen tuông”

“Ghen tuông ở chỗ nào? Là đầu anh hay là mắt anh có vấn đề vậy? Nếu như anh không muốn tôi ở đây thì cứ nói ra, việc gì phải vòng vo như vậy? Dứt lời, cô quay người rời đi.

Vừa bước ra đến cửa, cánh tay của cô bị người nào đó dùng lực lôi đi, cô cho rằng đó là Lục Lương Triết, đang định hất ra, nhưng lại bị người đó cưỡng chế kéo sang một bên.

Cô có chút tức giận, khi đã nhìn rõ người đó là ai “Học trưởng Cận, anh làm cái gì vậy?”

“Anh muốn nói chuyện với em” Còn không đợi Lâm Mộng Phạn kịp phản ứng gì, anh ta thô lỗ đẩy cô vào trong xe, vội lái xe rời đi.

Lâm Mộng Phạn sửng cả người, cô căn bản chưa kịp suy nghĩ được gì, trong đầu chỉ hiện lên ba chữ “chết chắc rồi”.

Ở ngay trước mặt Lục Lương Triết, Lâm Mộng Phạn đã rời đi như vậy với người đàn ông bị anh hiểu nhầm là có quan hệ bất chính với cô. Lục Lương Triết sao có thể bỏ qua cho cô, không ăn tươi nuốt sống cô là nhẹ rồi. Cô chết chắc rồi, chết chắc rồi!