“Không cần!” Lục Lương Triết ngồi uể oải trên chiếc ghế sofa, cầm tờ báo tài chính ở bên cạnh lên, mà không đếm xỉa gì đến Lâm Mộng Phạn.
“Tại sao lại không cần, ngộ nhỡ có việc gì chúng ta làm thế nào để liên lạc với nhau đây?”
“Tôi không nghĩ rằng tôi có việc gì mà lại cần đến cô. Còn cô, có việc gì thì cũng đừng tìm đến tôi, cô đã đồng ý với tôi rồi mà”
Lâm Mộng Phạn không còn gì để nói: "Không cho thì thôi vậy!”
2
+
?
Hai ngày sau, buổi tiệc ở đại học của Lâm Mộng Phạn.
Kết thúc một ngày làm việc, cô liền trở về nhà, thay một bộ y phục dáng dài màu hồng cánh sen, sau đó trang điểm nhẹ nhàng, buông tóc xõa xuống, để nó rơi xuống tự nhiên sau lưng cô.
Nhìn Lâm Mộng Phạn lúc này dường như thiếu đi vẻ lão luyện trong công việc hàng ngày, nhưng lại có nét mềm mãi nữ tính vốn có của một người phụ nữ. Cô không trang điểm đậm, nhưng trên người lại toát ra sự quý phái sang trọng khiến cho người ta khó để không chú ý đến.
“Chị dâu, hôm nay trang điểm đẹp như vậy, là để đi hẹn hò với anh trai em à?” Lâm Mộng Phạn đi xuống lầu đúng lúc gặp Lục Tư Hàm vừa mới trở về, cách trang điểm thật ấn tượng.
“Không phải, chị đi dự tiệc thôi”
“Đi cùng anh trai em à?”
“Ừ, nhưng có vẻ anh ấy lỡ hẹn rồi”
Lục Tư Hàm nhìn ra bên ngoài không có lấy một bóng người nào, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng Lục Lương Triết cố tình để cho Lâm Mộng Phạn “leo cây”, hoặc là.....
Lục Tư Hàm nhìn vẻ mặt có chút lo lắng xen lẫn thất vọng của cô, mỉm cười và an ủi: “Chị dâu, chị yên tâm, anh trai em tuy tính tình kì quái. Nhưng anh ấy cũng có điểm tốt, là một người biết giữ lời hứa, một khi đã hứa với chị rồi thì nhất định sẽ giữ lời”
Nói đến đây, bỗng nhiên có tiếng động cơ xe hơi từ bên ngoài vọng vào, quả nhiên là Lục Lương Triết đã về, đến lúc này Lâm Mộng Phạn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tư Hàm nhân cơ hội này để trêu đùa: “Em nói có đúng không, sau này chị có thể thêm tin tưởng anh trai em rồi”
“Sẽ cố gắng hết sức” Lâm Mộng Phạn mỉm cười.
Ngồi trong xe lặng lẽ quan sát mọi người, trong lòng Lục Lương Triết có chút rung động, nhưng nhanh chóng bị anh chối bỏ, có kiểu phụ nữ nào mà anh ta chưa gặp qua, sao có thể bị mê hoặc bởi nữ sắc, huống hồ bản thân lại rất ghét phụ nữ.
Lục Lương Triết cổ tìm cho mình một lời giải thích hợp lý, rằng tại sao anh lại cảm thấy rung động như vậy, là bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộng Phạn cười dịu dàng đến vậy.
“Nếu cô còn lề mề nữa, tôi sẽ không đợi cô đâu!” Lục Lương Triết lấy lại lý trí, vẻ mặt mất kiên nhẫn
Lâm Mộng Phạn lập tức lên xe, giả vờ vô tội: “Rõ ràng là anh đến muộn!”
“Nếu cô dám nói thêm câu nữa, tôi sẽ không đi nữa!”
Đe dọa người một cách công khai như vậy, quả nhiên muốn nhờ vả người khác thì bản thân phải biết nhẫn nhịn chịu thiệt. Rõ ràng là anh ta đến muộn, nếu như là người xấu tính sẽ trách móc thì không nói làm gì rồi, đây còn không cho cô cãi lại.
Buổi tiệc được tổ chức tại hội trường của trường đại học, vì Lục Lương Triết về muộn, cho nên khi đến nơi thì các giáo viên của trường gần như đã đến đông đủ.
Kiều San San sốt ruột đứng đợi Lâm Mộng Phạn ở ngoài cửa, cô ấy không tìm được bạn nhảy, lại là lần đầu tiên đến đây, mong muốn Lâm Mộng Phạn có thể ở bên cạnh cô. Chỉ là cô không biết Lục Lương Triết có đến không, nếu như anh ta không đến, hai người bọn họ sẽ thành một cặp, còn nếu anh ta đến Kiều San San lại một phen khó xử rồi.
“Lâm Mộng Phạn, sao cậu đến muộn vậy!” Vừa nhìn thấy Lâm Mộng Phạn đến, Kiều San San liền kéo lấy tay của cô ấy.
Miệng Lâm Mộng Phạn mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ chọc giận đến Lục Lương Triết đang đứng bên cạnh, cô đành nhẫn nhịn.
“Chào Lục tiên sinh!”
Kiều San San chào hỏi lịch sự, cô ấy đã từng gặp qua Lục Lương Triết tại hôn lễ của hai người họ. Để nói về người đàn ông này, Kiều San San không có ý kiến gì về gia thể cũng như ngoại hình của anh ta, nhưng vì anh ta đã ly hôn quá nhiều lần, nên Kiều San San có cái nhìn không mấy thiện cảm với anh ta.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô không thể can thiệp vào sự lựa chọn của Lâm Mộng Phạn. Quyết định của mỗi người là đều có lý lẽ riêng của họ mà chúng ta không thể can thiệp.