"Hả?" Mạc Sanh nhất thời không phản ứng kịp, theo ánh mắt của Lâm Hành Ca mà nhìn xuống, cổ họng giật giật, sau đó vội vờ như không có chuyện gì, thu tay về.
Lâm Hành Ca dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ môi, giọng nói lười biếng nhưng lại mang theo cảm giác áp lực vô hình: "Có một câu thành ngữ gọi là "có qua có lại", phu nhân hẳn là đã nghe qua, đúng không?"
"Tôi chưa từng nghe qua!" Mạc Sanh lắc đầu như trống bỏi, như thể chậm một chút sẽ không lắc được nữa vậy, rất mực cam đoan nói: "Chưa nghe bao giờ luôn!"
"Vậy, để tôi dạy ngài, bốn chữ này có ý nghĩa gì." Lâm Hành Ca nói xong, đầu ngón tay chạm vào eo Mạc Sanh, theo đường cong di chuyển tới một nơi mềm mại.
Toàn thân Mạc Sanh run càng dữ dội hơn, thầm nghĩ: "Mình có khi nào chết trước cả nam chính luôn không trời? Người phụ nữ này kỳ quái quá!" Nhưng vì sợ hãi, nàng đã không còn cảm nhận được gì khác.
Lúc này, từ cửa vang lên tiếng bước chân. Đi kèm với giọng gọi của một người đàn ông: "Mẹ ơi."
Lâm Hành Ca không vui nhíu mày, lúc này mới giữ khoảng cách, trở lại chỗ cách Mạc Sanh một cánh tay.
Mạc Sanh thở phào một hơi, vẫn là con trai hiểu chuyện, cứu mẹ một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp!
Nàng vội vàng mở miệng: "Vào đi."
Một người đàn ông có chút ngây ngô đẩy cửa tiến vào, "Chú Tô nói Hành Ca đang ở đây, mẹ tìm cô ấy có việc gì à?"
Lâm Hành Ca giành nói trước: "Khâu tổng, phu nhân gọi tôi tới, chỉ là muốn quan tâm một chút tình hình gần đây của anh. Không có ý làm khó dễ tôi!" Nói xong lập tức hạ mi mắt, một bộ dáng tủi thân.
Mạc Sanh há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, người phụ nữ này đúng là thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả diễn viên!
Khâu Vũ Thần nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Hành Ca như thể đang chịu uất ức mà không dám nói ra, trong giọng nói không khỏi có chút trách móc: “Mẹ, mẹ lại định làm gì nữa đây? Thư ký Lâm tan làm rồi mà vẫn phải mang tài liệu đến cho con, đã rất vất vả rồi!”
Mạc Sanh cũng ra vẻ trầm mặc: “Thư ký tổng giám đốc 24/24 giờ phải sẵn sàng khi được gọi là bổn phận, chẳng lẽ còn phải cung phụng cô ta sao?”
Giữa hai hàng lông mày rậm của Khâu Vũ Thần nhíu chặt lại thành một khối: “Mẹ, sao mẹ có thể...”
“Khâu tổng, ngài đừng vì tôi mà cãi nhau với phu nhân!”
Mạc Sanh không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là trùm cuối siêu cấp biếи ŧɦái, ít nhiều cũng phải có chút tài năng, diễn xuất bậc này, chậc chậc.
“Ngày mai, tiểu thư nhà họ Lục sẽ trở về nước tổ chức một party. Con tự lo cho tốt đi!” Nói xong, Mạc Sanh trừng mắt nhìn hai người một cái rồi lướt qua người con trai, bước ra khỏi phòng làm việc.
Má ơi, người phụ nữ này đúng là muốn hù chết nàng mà! Vừa rồi cả người đều đổ mồ hôi lạnh, Mạc Sanh bây giờ ra ngoài mới cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cũng không biết cuộc sống lo lắng hãi hùng, thân bất do kỷ này tới khi nào mới kết thúc.
Ước gì nàng nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
“Haizzz!” Mạc Sanh bất lực thở dài, bước chân nhẹ nhàng đi vào từ đường ở tầng một.
Mấy ngày trước chỉ vì quên việc thắp hương hàng ngày của nguyên chủ mà nàng bị hệ thống giật điện đến mức ngay cả má cũng không nhận ra. Giờ thì dù có chuyện gì nàng cũng không dám quên nữa.