“Cầm số tiền này rồi tránh xa con trai tôi ra!”
Trong căn phòng làm việc với trần nhà xen kẽ màu trắng và vàng, người phụ nữ mặc bộ đồ ở nhà màu đen với đôi mắt phượng hơi nhướng lên. Giọng nói không lớn nhưng uy nghiêm mười phần.
Tíc tắc~Tíc tắc~
Âm thanh của chiếc đồng hồ quả lắc vang lên đều đặn và rõ ràng.
Không lâu sau, kim giờ và kim phút tạo thành một góc vuông.
Trái ngược với vẻ mặt kiêu ngạo, ngón tay đang cầm tấm séc của Mạc Sanh khẽ run lên, thỉnh thoảng liếc nhìn đỉnh đầu người đối diện.
“Chỉ năm trăm vạn mà bà muốn tôi rời xa con trai của ngài?”
Lâm Hành Ca nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Mạc Sanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, dáng vẻ thong thả, đôi mắt đẹp cong lên như muốn mê hoặc lòng người.
“Chẳng lẽ tôi rẻ mạt đến thế sao?”
Mạc Sanh vô thức chống tay vào chiếc bàn sau lưng, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng lấy can đảm ngẩng cao đầu, trong mắt đầy khinh miệt: "Cô có tư cách gì nói điều kiện với tôi? Trước khi tôi thay đổi chủ ý, tốt nhất cô nên cầm tiền rồi cút đi, nếu không, không cần đến năm trăm vạn, tôi cũng có thể trực tiếp khiến cô biến mất. Tóm lại, tôi sẽ không bao giờ cho phép một người như cô bước chân vào nhà họ Khâu!”
Nói xong, nàng cảm thấy vai mình lạnh đi.
‘Phu nhân, ngài phải làm cho rõ, là con trai của ngài quấn quít lấy tôi, tôi cũng thấy rất phiền phức. Ngài có nên bồi thường cho tôi không?’
Lâm Hành Ca nghiêng người tới gần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Mạc Sanh một lúc, rồi đưa tay kéo chiếc váy ngủ bằng lụa đang tuột khỏi vai nàng lên, giọng nói dịu dàng: “Đừng để bị cảm lạnh.”
“Thật nực cười! Con trai tôi muốn loại phụ nữ nào mà không có, sao phải để ý đến một cô thư ký tầm thường như cô? Nếu không phải cô dụ dỗ nó, sao nó có thể từ chối hết những buổi xem mắt mà gia đình sắp xếp?!”
Mạc San liều mạng né tránh, muốn đẩy Lâm Hành Ca ra, nhưng lại chạm vào nơi chỗ mềm mại trên người đối phương.
“Ngài nghĩ tôi sẽ dụ dỗ người khác sao?” Môi Lâm Hành Ca khẽ mở, hơi nóng tỏa ra đánh vào mũi Mạc Sanh, khiến nàng run lên.
Cơ bắp hai chân Mạc Sanh co rút, bất cứ lúc nào cũng có thể xụi lơ trên mặt đất, giọng nói trong lòng cũng đã run cầm cập: [Lão Tây ơi! Tôi sắp tè ra quần rồi! Mục tiêu nhiệm vụ này đáng sợ quá!]
Hệ thống: [Yên tâm đi ký chủ ơi, chỉ số bệnh kiều của mục tiêu nhiệm vụ đang là 95, vẫn còn có không gian để cải thiện á~]
[Cải cái gì mà cải! Cô ấy mà tiến thêm năm bước nữa tôi xỉu luôn đó!] Mạc Sanh gào lên trong lòng.
Hệ thống: [Oa oa oa, ký chủ hung dữ với người ta quá, tức đến muốn nổ tung rồi!]
Mạc Sanh: [Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi sai rồi!]
Là một nhân vật xui xẻo bị trói buộc với hệ thống có thể phát nổ bất cứ lúc nào, nàng không thể không cúi đầu trước cái hệ thống tổ tông này!
Trở về lúc này, hàng lông mi cong nhẹ phủ xuống một bóng mờ, Lâm Hành Ca cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn được chăm sóc kỹ lưỡng của Mạc Sanh, giọng nói mang theo sự ấm áp khiến người ta tê dại: "Thích không?"
----------