Thẩm Hành thấy Bạch Thế Hải lải nhải mãi không thôi, sắc mặt hắn đã bắt đầu tối sầm.
Chỉ là nể mặt Bạch Kiều Kiều nên Thẩm Hành cố tỏ ra kiên nhẫn: "Đại ca, ngươi cứ chờ làm tiểu đội trưởng đi.”
Ở nông thôn, người nhà ai nhiều con trai thì nhà đó có tiếng nói.
Sở dĩ Lý Hồng Đào cố ý tới làm khó bọn họ cũng bởi vì Bạch gia hương hoả không vượng.
Nếu Bạch Thế Hải có thể làm tiểu đội trưởng...
Lời Thẩm Hành nói chắc như đinh đóng cột khiến Bạch Thế Hải trong lúc mơ hồ lại thật sự bắt đầu nghĩ theo hướng này.
“Haiz.” Bạch Thế Hải thở dài, cảm thấy mình nghĩ sai rồi.
Nếu thật sự Thẩm Hành phải đền 50 đồng, hắn sẽ trở về nói chuyện với Lý Hồng Đào, khuyên nhủ đối phương giơ cao đánh khẽ một chút.
Bạch Kiều Kiều lúc này ở giữa sườn núi cũng đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Hai nông cụ đều được làm bằng sắt và gỗ thật, khi dựng lên còn cao bằng thân người, thiếu chút nữa đã đè bẹp Bạch Kiều Kiều.
Thẩm Hành từ xa đã nhìn thấy Bạch Kiều Kiều ở trên sườn núi đi một bước nghỉ một bước, vội vàng đi xuống đỡ hai cây lưỡi liềm giúp nàng, ngoài miệng vẫn không thôi làu bàu:
"Cầm không nổi thì đừng có cố, cánh tay và bắp chân ngươi nhỏ như vậy mà cứ tưởng mình là lực sĩ hay sao!”
Bạch Kiều Kiều bĩu môi.
Ngươi cứ hung dữ đi, có hung hơn nữa thì cũng phải tới lấy đồ giúp ta thôi.
“Đây là cái gì?”
Bạch Thế Hải thấy Thẩm Hành cầm hai thứ hình thù kỳ lạ đi lên, một đầu là lưỡi liềm lớn, một đầu là tay cầm dài như cái cuốc, bên hông còn có một đường vòng cung trông rất kỳ quái.
“Kiều Kiều nghiên cứu ra đó, nói thứ này dùng để gặt lúa rất tốt.”
Thẩm Hành đưa cho Bạch Thế Hải một cái.
Bạch Kiều Kiều lập tức biểu diễn cho Bạch Thế Hải xem. Nàng một tay cầm cán, một tay cầm tay cầm, xoẹt xoẹt hai cái, hai nắm lúa mạch liền được chất qua một bên.
“Thứ này dùng tốt nha!”
Bạch Thế Tình kêu lên ngay tại chỗ: "Cái này không cần phải khom lưng, một lần có thể cắt được một bó lúa lớn, cắt xong lúa cũng không bị tản ra mà còn gom lại một chỗ.”
Lời này xem như đã tổng kết toàn bộ ưu điểm của công cụ gặt lúa này.
Bạch Thế Hải nhịn không được làm thử mấy cái, sau đó tán thưởng nói:
"Thật không tồi! Kiều Kiều, sao ngươi làm ra được thứ này?”
Bạch Thế Tình đứng ở một bên nhìn, trong ánh mắt tràn ngập kích động: "Chu choa, học sinh trung học đúng là không giống người bình thường nha! Có đồ tốt như vậy sao ngươi không lấy ra sớm một chút?”
Bạch Kiều Kiều biết Bạch Thế Tình chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ không phải đang chỉ trích mình, bèn giải thích:
"Vừa rồi ta xuống núi gặp được tam ca, hắn tới đưa lưỡi dao cho ta sau đó vội vã trở về, ta lập tức lắp lưỡi dao vào cán và tay cầm rồi vác tới đây.”
Bạch Thế Tình vui sướиɠ nói: "Có thứ này thì tốt rồi, chúng ta nhất định có thể gặt xong ba mươi mẫu đất, em rể cũng không cần phải đưa tiền cho Lý Hồng Đào!”
Bạch Kiều Kiều vừa ngạc nhiên khi nghe Bạch Thế Tình sửa miệng gọi Thẩm Hành là em rể, mới hôm qua còn Thẩm Hành này Thẩm Hành nọ, vừa không hiểu nàng đang nói cái gì:
“Đưa tiền gì? Sao phải đưa tiền cho tiểu đội trưởng?”
Bạch Thế Tình nhanh nhảu kể cho Bạch Kiều Kiều nghe chuyện Lý Hồng Đào đến bới móc, còn cực kỳ đắc ý nói: "Lý Hồng Đào xem như thua rồi! Hắn dám không nhận nợ thì chống mắt lên xem ta thu thập hắn như thế nào!”
Bạch Kiều Kiều biết rõ chân tướng sự tình, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Hành vừa tràn đầy yêu thương vừa dịu dàng.
Hắn thật sự rất tin tưởng nàng, còn không biết thứ nàng vẽ ra có dùng được hay không mà đã dám đánh cuộc với người ta.