Thập Niên 70: Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 36: Đánh cuộc

"Nhà người ta ít nhất đều dốc hết sức mà làm việc, mặc kệ kết quả như thế nào thì đều là đồng chí tốt! Chỉ có nhà các ngươi là dung túng Bạch Kiều Kiều, nàng là cái thá gì, là địa chủ sao? Chỉ có địa chủ bóc lột người khác mới không làm việc!”

Lý Hồng Đào há mồm cãi lý, Bạch Thế Tình oán hận nhưng không nói được gì.

Thẩm Hành không muốn làm lớn chuyện trước mặt người nhà Bạch Kiều Kiều để tránh cho bọn họ cảm thấy hắn thật sự là tên ác bá, nếu không hắn đã nhảy tới cho Lý Hồng Đào một cước.

Hắn nhìn Lý Hồng Đào, híp mắt nói: "Lý lão tam, ngươi có dám đánh cuộc không? Nếu nhà chúng ta làm xong ba mươi mẫu đất này thì chức vị tiểu đội trưởng của ngươi phải giao cho đại ca ta làm.”

Lý Hồng Đào cười nhạo: "Thật sự là khoác lác không cần tiền! Vậy nếu các ngươi làm không được thì tính sao?"

"Đến lúc đó ngươi muốn ta làm gì cũng được, nếu muốn cái mạng này của ta…” Thẩm Hành cắm phập lưỡi liềm xuống đất, hung ác nói, "Ta cũng cho ngươi!"

Thanh âm bọn họ tranh chấp không nhỏ, xung quanh có không ít người nghe thấy nhưng bởi vì Lý Hồng Đào lớn tiếng nên không ai dám mở miệng.

Nhưng nghe Thẩm Hành nói lời này, mọi người không khỏi cắn răng.

Thẩm Hành đúng là một con chó điên, nói đánh cuộc là đánh cuộc!

Lý Hồng Đào cười ha hả: "Ta lấy mạng của ngươi có ích lợi gì, như vậy đi, nếu các ngươi thu hoạch không hết ba mươi mẫu đất này thì phải đưa cho ta 50 đồng!"

Thẩm Hành đưa lễ hỏi cho Bạch Kiều Kiều tới 200 đồng, chuyện này đã sắp thành thần thoại trong thôn Thập Lý.

Ở đây không có nhà nào dư dả, cưới gả cho mấy chục đồng đã là rất có mặt mũi rồi.

Chỉ nghe nói trên trấn có lễ hỏi mấy trăm đồng, nhưng ở thôn Thập Lý thì con số đó quả là giá trên trời!

Người trong thôn nhao nhao suy đoán Thẩm Hành mấy năm nay hẳn là tích góp không ít, có thể lấy ra nhiều tiền như vậy cho Bạch gia thì trong tay hắn chắc chắn vẫn còn nhiều hơn số đó.

Lý Hồng Đào há miệng đòi 50 đồng, các thôn dân dựng thẳng lỗ tai nghe náo nhiệt không khỏi hít sâu một hơi.

Lý Hồng Đào ép hỏi: "Ngươi có dám không?”

“Có cái gì không dám!” Thẩm Hành hô to với đám người xung quanh: “Mọi người cùng nhau làm chứng cho ta!”

“Làm chứng cái gì mà làm chứng? Đánh cuộc là chuyện tốt lắm hay sao mà còn rêu rao?”

Đại đội trưởng nghe bên này có tranh chấp liền đi tới.

Đại đội trưởng vốn định ba phải không đứng về phía ai, Lý Hồng Đào lại tham lam không muốn bỏ qua cơ hội này:

"Đại đội trưởng, là Thẩm Hành đòi đánh cuộc trước!"

Đại đội trưởng hếch mặt nhìn về phía Thẩm Hành: "Tiểu tử, cưới vợ rồi thì phải sống cho tốt chứ, tự dưng mất 50 đồng để làm cái gì?”

Đại đội trưởng đã bắt đầu thừa nhận Thẩm Hành sẽ phải trả số tiền này.

Ngay cả hắn khi giao nhiệm vụ này cũng biết mọi người không có khả năng hoàn thành, nhưng biết làm sao được, hắn là đại đội trưởng, nhất định phải phân chia công việc cho mọi người theo chỉ thị của cấp trên.

“Thẩm Hành ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói ra tuyệt đối sẽ không thu hồi. Đại đội trưởng, ngươi làm chứng cho chúng ta đi, ta sợ hắn thua liền không chịu nhận nợ!”

“Ta mới là người sợ ngươi không nhận nợ đây! Đại đội trưởng, ngươi xem đi, đây là yêu cầu của chính hắn!”

Đại đội trưởng nhìn Thẩm Hành với vẻ hận sắt không thành thép rồi tức giận rời đi: "Cứng đầu cứng cổ không nghe lời khuyên, tự ngươi chịu trách nhiệm đi!”

Lý Hồng Đào đi theo sau đại đội trưởng, dương dương tự đắc rời đi.

Bạch Thế Hải nhíu mày lo lắng: "Ngươi cược với hắn làm gì? Lượng công việc này dù chúng ta không ăn không uống cũng làm không xong. Ngươi không muốn Kiều Kiều chịu khổ thì càng không nên đánh cuộc kiểu này.”