Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 25: Kết quả

Hứa Tình nói xong, Phong Bạch Tô quay đầu lại nhìn Phong Khấu đã quỳ trên mặt đất.

Thấy nàng ta đầy vẻ khinh thường, ánh mắt ác độc lại bắn qua đây.

Nàng cau mày, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm vài phần.

Mặt Phong Khấu đã sưng giống đầu heo nháy mắt đau đớn vặn vẹo, không kìm được kêu thảm thiết.

Ánh mắt Phong Bạch Tô lạnh nhạt nhìn nàng ta, tay bắt lấy tay nàng đột nhiên buông ra, Phong Khấu lập tức ngã ở trên mặt đất giống như đống bùn nhão.

Các tùy tùng của Tuyên Vương phủ các thấy vậy lập tức muốn tiến lên đỡ lấy chủ tử nhà mình, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Phong Bạch Tô cố định tại chỗ không dám nhúc nhích.

Phong Bạch Tô vẫn luôn biết nữ nhân Phong Khấu này ngu xuẩn, nhưng cũng không nghĩ tới nàng ta sẽ kiêu ngạo như vậy. Thế nhưng cũng dám đùa giỡn vị hôn phu của hoàng nữ!

Tuy rằng nàng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nói thật việc làm của nữ nhân này làm nàng có chút tức giận.

Sau khi Phong Khấu lấy lại tinh thần thì lập tức nhìn Phong Bạch Tô mắng to: “Phong Bạch Tô, ngươi dám đối xử với ta như thế này! Mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta nhất định sẽ bảo mẫu thân ta băm thây ngươi ra vạn đoạn!”

“Ha?”

Phong Bạch Tô nghe vậy nhịn không được cười khẩy, nâng chân trái lên hung hăng đạp tay nàng ta nghiền nghiền.

Khi nàng ta không thể chịu đựng được nữa kêu ra tiếng, nàng chậm rãi cong eo kề sát vào bên tai nàng ta, như tình nhân nhẹ nhàng nói nhỏ: “Vậy ngươi đoán lần này bổn điện nếu đem việc này bẩm báo cho mẫu hoàng, bà ấy sẽ hướng về ngươi trừng phạt bổn điện, hay là sẽ trừng phạt ngươi, còn có người mẫu thân không dạy được nữ nhi đúng cách kia?”

Mắt đào hoa nheo lại đầy nguy hiểm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt cùng sắc bén.

Phong Bạch Tô ném xuống mấy câu nói sau đó không hề để ý tới nàng ta nữa. Đem chân từ trên bàn tay nàng ta dời đi, quay đầu nhìn về phía đại lý tự khanh cùng hai tỷ đệ Hứa Tình. Biểu tình trên gương mặt diễm lệ lại khôi phục thành trạng thái lười biếng ngày xưa.

Tiếng nói nghe tới có chút tản mạn: “Nữ nhi Tuyên vương cả gan làm loạn coi rẻ vương pháp cùng hoàng tộc, Tự Khanh đại nhân lần này cần phải đăng báo thật kỹ cho bệ hạ. Còn có hai người tỷ đệ các ngươi, không duyên cớ gặp oan ức lớn như vậy, sau khi về nhà cần phải nói với thừa tướng đại nhân, không thể cứ chịu thiệt thòi như thế được nha.”

Nàng cười tủm tỉm nhìn ba người, lại bổ sung: “Các ngươi cứ yên tâm đi, bổn điện nhất định làm tốt chứng nhân, tuyệt không sẽ để nàng ta dễ dàng lừa gạt cho qua.”

Giọng nói rơi xuống, hai tỷ đệ Hứa Tình cảm kích nhìn Phong Bạch Tô nói vài tiếng cảm tạ, tiếp theo liền mang theo các tùy tùng phủ Thừa tướng rời đi.

Sắc mặt Đại lý tự khanh lại có chút khó coi.

Sở dĩ nàng ta thỉnh Phong Bạch Tô lại đây chính là không muốn nhúng tay việc này.

Nhưng Phong Bạch Tô vừa nói, trong lời nói lại tràn đầy ý vị thâm trường, làm đại lý tự khanh muốn cự tuyệt cũng không được.

Rốt cuộc án của nữ nhi Tuyên vương cũng không chỉ có một hai vụ, nếu lần này nàng ta lại không thượng tấu, Phong Bạch Tô ở trước mặt nữ hoàng nói gì đó, Sợ là vị trí Đại lý tự khanh này của nàng ta khó mà ngồi ổn.

Trong lòng Đại lý tự khanh chua xót than một tiếng, cuối cùng nhìn Phong Bạch Tô thỏa hiệp nói: “Hạ quan ghi nhớ điện hạ giao phó.”

Những đồ vật trong Trân Ngọc Lâu bị hủy hoại, thời điểm Hứa Tình rời đi đã bồi cho chủ lâu.

Người vây quanh ở cửa xem náo nhiệt thấy sự tình kết thúc cũng tản ra, Phong Khấu không biết có phải vì quá tức giận Phong Bạch Tô hay không mà trực tiếp ngất xỉu. Bị người Tuyên Vương phủ nâng đi rồi.

Sau khi cùng đám người đại lý tự khanh tách ra, Phong Bạch Tô nhìn sắc trời còn sáng, đi về phía Kinh Triệu Phủ.

——

Lúc sau trở về, Đại lý tự khanh liền viết tấu chương suốt đêm, hơn nữa bởi vì những lời Phong Bạch Tô nói hôm nay, sợ bị nữ hoàng phát hiện việc nàng ta lơ là chức trách trước kia nên tính cả những án kiện bị áp xuống cùng trình lên cấp trên giao cho nữ hoàng. Và sớm phái người đem tấu chương trình lên, sợ bị Tuyên Vương chiếm trước tiên cơ!

Sau khi tỷ đệ Hứa thị trở lại phủ Thừa tướng cũng lập tức đem việc này báo cho Hứa thừa tướng. Đích nữ con vợ cả đã phải chịu vũ nhục, quả thực là chói lọi đánh vào mặt phủ Thừa tướng bọn họ. Hứa thừa tướng tự nhiên là giận tím mặt.

Tấu chương của Đại lý tự khanh đưa đi không bao lâu, liền ngay sau đó từ phủ Thừa tướng cũng đưa ra một phần tấu chương tới.

Hứa thừa tướng tuy ở phương diện tình cảm có chút hồ đồ, nhưng bà có thể làm được đến chức vị thừa tướng này tất nhiên là có năng lực. Bà trực tiếp liệt kê các tội trạng mà nữ nhi Tuyên vương Phong Khấu đã phạm phải trong những năm qua đệ trình lên, thậm chí còn tố cáo cả Tuyên Vương.

Đại lý tự khanh cùng Hứa thừa tướng liên hợp kiện lên cấp trên, ngay cả nữ hoàng có muốn cũng lòng bao che. Dù sao lần này sự việc ở Trân Ngọc Lâu đã gây ra không ít tiếng vang, chẳng mấy chốc đã loan truyền khắp toàn bộ Phượng Lăng thành. Trước kia những bá tánh đã chịu qua Phong Khấu ức hϊếp cũng nhân lần này lại sôi nổi một lần nữa kiện lên cấp trên, nháo cho trong ngoài Phượng Lăng thành ồn ào náo nhiệt.

Nữ hoàng thật ra cũng không phải là không biết hành vi phạm tội mấy năm nay của Tuyên Vương phủ, nhưng Tuyên Vương là người muội muội duy nhất còn lại trên đời của bà, đã từng vì bà ấy vào sinh ra tử vì tranh giành ngôi vị. Nàng ta chỉ cần không phải mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, nữ hoàng đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua.

Nhưng lần này sự việc đã quá lớn!

Không chỉ bởi vì Đại lý tự khanh cùng Hứa thừa tướng thượng tấu, còn có một nguyên nhân chính quan trọng vì Tuyên Vương phủ đã gây ra phẫn nộ trong dân chúng.

Mặc dù là nữ hoàng cũng không thể đi ngược ý dân mà công khai bảo vệ Tuyên Vương phủ!

Ý dân tức ý trời, nhiều đời nữ hoàng đều tự xưng vì trời, vậy thì tự nhiên không thể không màng đến ý nguyện người dân.

Chuyện này thật sự phát triển quá mức nhanh chóng, chỉ trong một đêm lên men liền nháo đến dư luận xôn xao.

Tuyên Vương còn chưa kịp lên thượng triều khóc lóc kể lể với nữ hoàng liền bị một đạo thánh chỉ giam cầm trong Tuyên Vương phủ. Vì mấy năm nay Phong Khấu khinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, đã sớm khiến cho bá tánh bất mãn. Để bình ổn lửa giận của bá tánh lần này cũng vì bảo vệ thân muội muội, nữ hoàng chỉ có thể lựa chọn hy sinh Phong Khấu.

Thánh chỉ giam cầm Tuyên Vương trong Tuyên Vương phủ mới vừa hạ, một thánh chỉ khác ngay sau đó được hạ xuống.

Phong Khấu bị huỷ bỏ thân phận vương nữ, bị biếm làm thứ dân, áp dụng hình phạt xăm mặt, mời toàn thành bá tánh đến xem. Sau khi thi hành hình phạt tức khắc sẽ bị đưa đến biên cương.

Hai đạo thánh chỉ này ban ra thập phần nhanh chóng, làm tất cả mọi người bất ngờ.

Chờ đến khi phản ứng lại cũng chỉ còn dư lại những tiếng thổn thức!

Dù gì thì Tuyên Vương phủ vẫn luôn cậy vào ân sủng của nữ hoàng mà ở Phượng Lăng thành hoành hành ngang ngược, tùy ý làm bậy, hành sự ngày càng táo bạo lớn mật. Mấy ngày trước đây còn thánh sủng phong cảnh vô hạn. Chỉ sau một đêm liền mất đi thân phận vương nữ, Tuyên Vương cũng bị giam lỏng trong Tuyên Vương phủ.

Mọi người tuy cảm thấy Tuyên Vương phủ tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội. Nhưng đối với thủ đoạn xử lý của nữ hoàng vẫn là cảm thấy kính sợ.

Quả nhiên là quân tâm khó dò! Người trong hoàng thất nào có tình cảm chân chính!

——

Trấn Bắc Vương phủ.

Cẩm Hoa Các.

Thẩm Khác nghĩ đến Tuyên Vương phủ rất có thánh sủng cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy, khuôn mặt ôn nhuận tốt đẹp của ông nhịn không được nhiều thêm nét u sầu.

Nhìn Ngụy Kinh Mặc an tĩnh ngồi ở một bên thở dài một tiếng: “Tuyên Vương phủ tuy trừng phạt đúng tội, nhưng thủ đoạn xử lý không lưu tình chút nào của bệ hạ cũng thật là làm người cảm thấy kinh hồn táng đảm! Từ xưa đến nay, người hoàng gia đều máu lạnh vô tình, cái gì ôn nhu lương thiện đều là hoa trong gương, trăng trong nước.”

“Cha thật sự không đành lòng nhìn con gả vào hoàng gia để bị chà đạp.”

Thẩm Khác ôn nhu nhìn Ngụy Kinh Mặc, nhìn bộ dáng nhi tử xuất sắc của mình tràn đầy thương tiếc.

“Cha…”

Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu nhẹ gọi một tiếng, mặc dù trong mắt không gợn sóng, “Mặc Nhi sớm đã biết hôn sự của mình thân bất do kỷ, cũng vì thế đã làm tốt chuẩn bị.”

“Ngài yên tâm”, hắn cười khẽ, môi mỏng nhẹ gợi lên, “Mặc dù thành hôn con cũng sẽ sinh hoạt thật tốt. Hơn nữa phía sau con không phải còn có ngài, mẫu thân và tỷ tỷ sao, ai dám tùy ý đối xử tệ với con chứ.”

Thẩm Khác nghe xong lời này, cũng cảm thấy chính mình bị lo lắng che mờ mắt!

Khác với Tuyên Vương phủ hoàn toàn dựa vào thánh sủng mà có vẻ phồn hoa giả dối, Trấn Bắc Vương phủ bọn họ là dựa vào thực lực tạo ra một mảng trời. Dù như thế nào cũng sẽ không để Ngụy Kinh Mặc bị khi dễ.

Nghĩ thông suốt rồi, tâm tình ưu sầu của ông vừa rồi nháy mắt liền thả lỏng.

Thấy Ngụy Kinh Mặc trầm ổn bình tĩnh, trong lòng ông lại nhịn không được có chút vui mừng cùng kiêu ngạo.

“Đúng rồi”, lông mày Thẩm Khác giật giật, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Ngày ấy buổi tối cha hỏi con một câu, con còn chưa trả lời cha đấy.”

Ông nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngụy Kinh Mặc, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn.

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc hơi giật mình, đột nhiên nghĩ buổi tối trước một ngày đi săn thu, Thẩm Khác hoang mang rối loạn chạy đến Vãn Nguyệt Các, mịt mờ hỏi hắn có cái nhìn gì đối với mấy hoàng nữ.

Hắn nhớ rõ lúc ấy chỉ hàm hồ nói mấy câu có lệ cho qua. Vốn tưởng rằng cứ như vậy mà qua, ai ngờ trước khi Thẩm Khác rời đi lại đột nhiên hỏi một câu có suy nghĩ gì với thất hoàng nữ, còn dặn hắn phải suy xét thật kỹ lại trả lời.

Khi đó Ngụy Kinh Mặc đầy đầu mờ mịt không biết Thẩm Khác vì cái gì sẽ đột nhiên hỏi như vậy, hiện giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là ông ấy phát hiện cái gì rồi?

Trên mặt Ngụy Kinh Mặc như cũ lãnh lãnh đạm đạm, làm người khác nhìn không ra cảm xúc. Chỉ là ngón tay trắng nõn che giấu trong tay áo to rộng lại không khỏi nắm chặt.

Hắn ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Thẩm Khác, sắc mặt đạm như nước, tiếng nói thanh thúy tựa suối lạnh: “Ngày ấy vì sao cha lại hỏi như vậy? Thất hoàng nữ có dung mạo tinh xảo tựa nam tử, lời đồn nói nàng phong lưu ăn chơi trác táng, Mặc Nhi đối với nàng cũng không hiểu biết nhiều.”

Nói xong một lời cuối cùng, lông mi nhỏ dài nhịn không được run run.

Thẩm Khác nhìn kỹ sắc mặt của hắn, thấy hắn thong dong bình tĩnh không giống như đang nói nói dối. Ông cũng không lại tiếp tục nắm lấy không bỏ, chỉ tùy ý nói thêm vài câu: “Cha không phải có ý kiến gì với thất hoàng nữ, chỉ là những lời đồn đó thật sự là quá hoang đường! Cha sợ con sẽ thương tâm khổ sở.”

“Đa tạ cha dạy bảo, Mặc Nhi hiểu mà.”

Ngụy Kinh Mặc chậm rãi rũ đôi mắt xuống, che khuất trong mắt là cảm xúc cuồn cuộn.

Hắn ở trong lòng yên lặng nói một câu: Xin lỗi.

Tuy rằng biết Phong Bạch Tô không đơn giản như mặt ngoài, nhưng đồn đãi về nàng phong lưu phóng đãng thật sự quá nhiều! Ngụy Kinh Mặc rất muốn làm mình không cần để ý, nói không chừng những điều đó cũng có thể đều là giả.

Nhưng hắn mỗi lần nghĩ vậy, vẫn sẽ nhịn không được đi để ý, như là có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, làm hắn ngột ngạt không thở nổi.

Ngụy Kinh Mặc rất không thích bản thân bị cảm xúc tác động như vậy.

Mỗi lần như thế hắn đều sẽ tránh Đông Thanh và Đông Qua, đem kiện áo gấm của người nào đó lấy ra hung hăng đấm một trận. Đặc biệt khi tức giận, hắn sẽ vừa nhỏ giọng mắng hồ ly tinh vừa đấm loạn chiếc áo bào!

Một mặt hoạt bát này thật sự là không hợp với hình tượng công tử thanh lãnh xuất trần của hắn.

Bởi vậy, Ngụy Kinh Mặc cũng chỉ dám ngầm lén lút phát tiết.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bạch Tô: Nam nhân? Không thú vị……

Ngụy tiểu công tử: Tức giận ╰_╯