Nhóm binh sĩ tướng lĩnh trong Kinh Kỳ Doanh cũng khó có thể tiếp thu đối với sự thay đổi người bất thình lình này.
Tuy rằng phương thức huấn luyện của ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi cũng rất đặc thù mới mẻ độc đáo, nhưng so với thất hoàng nữ Phong Bạch Tô vẫn thiếu vài phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng lớn mật.
Đặc biệt là huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, thời điểm Phong Bạch Tô còn ở đây, tuy rằng nhóm binh sĩ Kinh Kỳ Doanh không thiếu lần ngầm mắng nàng là ma quỷ không phải người. Nhưng sâu trong nội tâm vẫn thật sự bội phục nàng, đã sớm bị năng lực của Phong Bạch Tô thu phục!
Hiện giờ đang êm đang đẹp đột nhiên đổi thành Phong Bạch Vi, trong lòng các nàng đều cảm thấy bị đè nén.
Phong Bạch Vi ở Kinh Kỳ Doanh một ngày, cũng đã nhận ra nhóm binh sĩ trong Kinh Kỳ Doanh này có chút bài xích nàng ta. Tuy rằng mặt ngoài đối với nàng ta rất cung kính, nhưng hành vi cử chỉ lại lộ ra vài phần có lệ.
Điều này thực sự khác với những gì nàng ta dự đoán từ đầu!
Phong Bạch Vi thật sự nghĩ không ra, một người như Phong Bạch Tô mà cũng xứng so với nàng ta? nhóm binh sĩ này có phải mù mắt hết rồi không, mà lại thích một kẻ như vậy hơn?
Mắt đen thâm thúy trở nên đen tối không rõ, một mạt lạnh lẽo từ sâu trong đôi mắt xẹt qua.
Phong Bạch Tô không hề biết Phong Bạch Vi tuy đã được như nguyện vào Kinh Kỳ Doanh, nhưng tiến triển lại không thuận lợi.
Nàng lúc này đang ngồi trong công đường Kinh Triệu Phủ, hai vị thiếu Doãn vội vàng lấy cho nàng mấy án kiện tồn đọng trong những ngày gần đây.
Phong Bạch Tô thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hơi sụp xuống, vươn ngón tay thon dài tùy ý lật xem án kiện trên bàn.
Cũng không có chuyện gì to tát, đều là chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi. Cái gì mà phóng ngựa gây rối, bị chó nhà hàng xóm cắn mà không được bồi thường. Những việc như thế, nhiều không kể xiết!
Những việc này căn bản đều không cần Phong Bạch Tô ra mặt, phê duyệt xong rồi giao lại cho hai vị thiếu Doãn là được.
Thời gian cả ngày, Phong Bạch Tô chỉ ngồi làm trong công đường ấn vào con dấu, thiếu chút nữa thì ngủ gật rồi!
Nàng ngáp dài một cái, tay xoa xoa cổ hoạt động vài lần.
Đem mấy án kiện đã được phê duyệt trên bàn để sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa bước ra cửa phòng, liền nghênh diện một người nữ tử trẻ tuổi đang nôn nóng mà đi đến.
Nàng mặc quan bào màu xanh lơ thêu hình tiên hạc, tuổi tác thoạt nhìn cùng tuổi với Phong Bạch Tô, dáng vẻ đoan chính, một thân thư sinh chính trực.
Người này đúng là Trạng Nguyên văn khoa trong kỳ khoa khảo lần này, Sử Học Uyên, đương nhiệm chức Đại Lý Tự thiếu khanh.
Sau khi thấy Phong Bạch Tô, nàng đầu tiên là cung kính hành lễ: “Hạ quan tham kiến Thất điện hạ!”
Phong Bạch Tô lập tức dừng bước chân, nhìn nàng nàng ta tò mò hỏi: “Có việc?”
“Hạ quan phụng mệnh Tự Khanh, đến tìm điện hạ cầu giúp đỡ.”
Nàng ta có chút quẫn bách, hiển nhiên cũng cảm thấy thỉnh cầu của mình ít nhiều có chút mặt dày.
Dì sao, Đại Lý Tự và Kinh Triệu Phủ vẫn luôn là hai bộ phận độc lập, ngày thường cũng là nước giếng không phạm nước sông.
Giờ người của Đại Lý Tự đột nhiên không đầu không đuôi chạy đến Kinh Triệu Phủ tìm Phong Bạch Tô. Sử Học Uyên mới nhậm chức văn khoa Trạng Nguyên chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết rồi.
“Ồ?”
Phong Bạch Tô đúng là thấy hiếm lạ, “Bổn điện thật sự tò mò đấy! Một Kinh Triệu Doãn như ta có thể giúp đỡ gì cho Đại Lý Tự các ngươi?”
Sử Học Uyên kéo kéo khóe miệng, căng da đầu nói: “Nữ nhi Tuyên vương và đích nữ phủ Thừa tướng đánh nhau, hai người ở Trân Ngọc Lâu nháo một trận túi bụi, thậm chí còn ngộ thương khách nhân trong lâu, bị người tố cáo đến cấp trên lên Đại Lý Tự. Tự Khanh nhắn hạ quan truyền lời chuyện này xảy ra trong thành Phượng Lăng cũng coi như thuộc phạm vi quản hạt của Kinh Triệu Phủ, hy vọng ngài có thể ra mặt cùng giải quyết.”
Dứt lời, da mặt nàng ta lại đỏ hồng, nói xong một câu cuối cùng nhiều ít cũng có chút khó có thể mở miệng.
Theo lý mà nói, việc này bị người kiện đến Đại Lý Tự, tự nhiên liền thuộc thẩm quyền của Đại Lý Tự. Nhưng người gây rối có thân phận tôn quý, mà phần lớn các quan viên trong Đại Lý Tự đều là những người trong sạch được chọn qua thi cử. Nên không dám trực tiếp đối đầu với đám con cháu hoàng thất.
Đại lý tự khanh nhậm chức nhiều năm, ăn vài lần thiệt thòi cũng trở nên càng ngày càng khéo đưa đẩy. Tại Phượng Lăng thành, khắp nơi là hoàng thân quốc thích, có thể không đắc tội thì không đắc tội, qua nhiều năm như vậy cũng coi như yên ổn.
Ai ngờ lần này lại đυ.ng phải nữ nhi Tuyên vương. Mẫu thân của nữ nhi này là thân muội muội của nữ hoàng, sau khi nữ hoàng kế vị nàng liền được phong làm Tuyên vương, lưu lại Phượng Lăng thành.
Người này kiêu ngạo ương ngạnh, âm ngoan ác độc, ngày thường một bộ vui tươi hớn hở, nhưng phàm là ai đυ.ng đến nàng ta đều không có kết cục tốt.
Nữ nhi Tuyên vương ỷ vào uy phong của mẫu thân đã gây ra không ít chuyện thị phi trong Phượng Lăng thành. Có thể nói trừ bỏ người trong hoàng thất, nàng ta ai cũng không sợ. Hơn nữa nàng ta còn rất háo sắc, phàm là nam tử có điểm tư sắc thì khó mà thoát khỏi tay nàng ta, đã bị không ít người nhà của người bị hại bẩm báo lên Đại Lý Tự.
Đại lý tự khanh tuy muốn vì bình dân bá tánh lấy lại công đạo, nhưng rốt cuộc hữu tâm vô lực, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Không nghĩ tới lần này nàng ta càng quá mức, thế nhưng trước mặt mọi người đùa giỡn đại công tử Hứa Không Thanh phủ Thừa tướng, trực tiếp chọc giận đích nữ phủ Thừa tướng. Hai người cũng bởi vậy vung tay đánh nhau.
Sau khi nhận được báo án, cáo già đại lý tự khanh liền nghĩ tới Phong Bạch Tô vừa nhậm chức, da mặt dày phái Sử Học Uyên đến mời Phong Bạch Tô cùng đi.
Phong Bạch Tô trong nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này, sắc mặt nàng bình đạm.
Ánh mắt nhẹ liếc qua Sử Học Uyên đang hơi 囧, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở lời: “Được thôi, bổn điện cùng ngươi đi xem.”
Dù sao nàng vừa lúc có chút nhàm chán, đi xem náo nhiệt cũng không tồi.
Hơn nữa còn là náo nhiệt của nữ nhân ngu xuẩn Phong Khấu, làm nàng càng có hứng thú!
Phong Bạch Tô cùng nữ nhi Tuyên vương Phong Khấu có thể nói là đối chọi gay gắt, một người là ăn chơi trác táng giả còn người kia là ăn chơi trác táng thật, ai cũng chướng mắt ai.
Đặc biệt là Phong Khấu còn có quan hệ thân thiết với tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược. Nàng chán ghét Phong Bạch Thược nên đương nhiên cũng ghét lây Phong Khấu.
Sử Học Uyên thấy Phong Bạch Tô đồng ý, trên mặt lập tức tươi cười vui sướиɠ.
Nghĩ đến hiện tại đại lý tự khanh hẳn đã tới Trân Ngọc Lâu rồi, nàng ta không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, vội vàng dẫn Phong Bạch Tô ra ngoài.
“Chúng ta xuất phát thôi, điện hạ!”
Trân Ngọc Lâu nằm trên con đường cái phía trước Kinh Triệu Phủ, khoảng cách không quá xa, hai người trực tiếp đi bộ qua đó.
Thời điểm đến nơi, Phong Khấu và đích nữ phủ Thừa tướng Hứa Tình còn đang đánh nhau. Hai người mặt mũi bầm dập, quần áo tả tơi, không còn một chút khí phái ngày thường của quý nữ, thoạt nhìn thập phần chật vật!
Đại lý tự khanh mang theo thủ hạ vây quanh hai người, lo lắng lại không dám can thiệp mạnh tay sợ bị thương đến các nàng, đành bất lục đứng một bên.
Thấy Sử Học Uyên dẫn Phong Bạch Tô tiến vào, đại lý tự khanh như thấy được chúa cứu thế, hai mắt tỏa sáng, vội vàng đi lên đón: “Thất điện hạ! Ngài rốt cuộc cũng tới!”
Phong Bạch Tô mặt mang mỉm cười nhìn nàng ta gật đầu, “Tự Khanh đại nhân vẫn khoẻ chứ.”
Động tác nàng không nhanh không chậm, phảng phất như không nhìn thấy cảnh hai người trước mắt đang vật lộn với nhau.
Đại lý tự khanh lại mồ hôi đầy đầu, nôn nóng mở miệng nói: “Còn thỉnh thất điện hạ hỗ trợ đem hai người các nàng tách ra, này… Hạ quan thật sự là bất lực.”
Cái con cáo già này, khi sai Sử Học Uyên đi mời Phong Bạch Tô đã dùng lý do Kinh Triệu Phủ. Giờ Phong Bạch Tô tới đây thì không đề cập tới Kinh Triệu Phủ, mà miệng kêu nàng thất điện hạ, tự đặt bản thân vào vị trí thuộc hạ.
Phong Bạch Tô nhìn nàng ta khẽ nhướn mày, bên môi dấy lên nụ cười: “Không vội…”
Vừa nói xong, còn rất có hứng thú ngồi xuống ghế, từ tốn rót cho chính mình một ly trà.
Đại lý tự khanh thấy bộ dáng nàng vân đạm phong khinh, một chút cũng không sốt ruột muốn ra tay, nhịn không được lau một phen mồ hôi lạnh giữa trán.
“Điện hạ, đây……”
Nàng ta cũng biết việc phái người đi mời Phong Bạch Tô tới đây, trong lòng nhiều ít ẩn giấu một ít tâm tư. Nhưng cũng không thể tránh khỏi, rốt cuộc nữ nhi Tuyên vương cùng đích nữ phủ Thừa tướng, không ai trong Đại Lý Tự dám trêu vào!
Đại lý tự khanh thấy Phong Bạch Tô ngồi ở chỗ kia một ngụm tiếp một ngụm nhấp trà trong tay, còn mình đứng ở chỗ này lo lắng không yên.
Nhìn hai người vẫn đang quên mình đánh nhau ở giữa, trong lòng nàng ta thầm hô xui xẻo, như thế nào mà việc này lại để nàng ta đυ.ng phải!
Con vợ cả Phủ Thừa tướng Hứa Không Thanh vẫn luôn đứng trong góc, thời điểm Phong Bạch Tô tiến vào hắn liền thấy được nàng. Vốn tưởng rằng nàng sẽ lập tức tiến lên kéo hai người đó ra, lại không nghĩ rằng nàng chỉ ngồi ở chỗ kia xem náo nhiệt.
Hứa Không Thanh dần bắt đầu nôn nóng.
Hứa Tình tuy là văn nhân không biết võ, nhưng so với túi cơm nữ nhi Tuyên vương tự nhiên vẫn mạnh hơn. Dù nguyên nhân hai người bọn họ lao vào đánh nhau là vì Phong Khấu đùa giỡn hắn. Nhưng nếu Phong Khấu thật sự xảy ra chuyện, Tuyên Vương tất sẽ không để yên, phủ Thừa tướng bọn họ tuy không sợ nàng ta, nhưng bị nàng ta quấn lên cũng chẳng biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Hứa Không Thanh cắn cắn môi, cảm thấy không thể để hai người cứ tiếp tục đánh nhau như vậy nữa.
Hắn từ trong góc đi ra, tiến về phía Phong Bạch Tô.
“Không Thanh khẩn cầu điện hạ cứu gia tỷ.”
Phong Bạch Tô buông chung trà trong tay xuống, mắt đào hoa dừng ở trên người hắn.
Đại lý tự khanh cũng đúng lúc mở miệng: “Còn thỉnh điện hạ hỗ trợ!”
Hai người đều nói lời khẩn thiết nhìn nàng.
Phong Bạch Tô mắt nhìn ngoài cửa càng tụ càng nhiều dân chúng, cuối cùng đem tầm mắt rơi xuống hai người chính giữa.
Ờm…… Đánh cũng hòm hòm rồi…
Nàng chậm rãi đứng dậy.
Mọi người chưa kịp thấy rõ động tác của nàng đã thấy nàng đứng giữa hai người. Hai tay phân biệt túm chặt cánh tay hai người họ, trên tay dùng chút lực, kiên quyết đem hai người tách ra!
Phong Khấu bị bắt tách ra khỏi Hứa Tình, bạo ngược trong lòng nổi lên bốn phía. Sau khi thấy là Phong Bạch Tô, trong mắt nàng ta tràn đầy ác độc, thế nhưng còn muốn công kích Phong Bạch Tô.
“Cút ngay!”
Phong Bạch Tô híp mắt, hàn khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Tay cô siết chặt lấy Phong Khấu, khiến nàng ta ăn đau sắc mặt trắng bệch, kêu gào đều ngừng lại.
Ở phía bên này, Hứa Tình khi thấy Phong Bạch Tô thì liền ngừng tay. Bộ quần áo màu xanh lơ bị Phong Khấu xé rách lộ ra lớp áo trong, tóc tai tán loạn, trên mặt còn vài vết cào xước.
Tuy rằng nàng ấy không như Phong Khấu kêu gào la lối, nhưng cánh môi mím chặt lúc này đã tiết lộ nội tâm nàng ta bất bình, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn hoà hoãn lại cơn tức giận.
Phong Bạch Tô thấy nàng ta tuy sắc mặt không tốt nhưng không có động tác khác, liền buông lỏng tay đang bắt lấy tay nàng ta.
Hứa Không Thanh một bên thấy vậy vội vàng tiến lên một bước lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Nhìn đến vết cào trên mặt tỷ tỷ còn đang rỉ máu, hốc mắt của hắn càng là nhịn không được tụ đầy nước.
Hứa Tình bình phục kích động, thấy Hứa Không Thanh khóc, sắc mặt cuối cùng nhu hòa chút ít, “Tỷ không có việc gì, đừng lo.”
Trấn an vỗ vỗ vai Hứa Không Thanh, nàng ta quay đầu nhìn về phía Phong Bạch Tô, sắc mặt lại trầm xuống: “Còn thỉnh thất điện hạ vì đệ đệ nhà thần làm chủ, nữ nhi Tuyên vương ỷ thế hϊếp người, đùa giỡn đệ đệ nhà thần. Không chỉ buông lời khiếm nhã muốn đem đệ đệ nạp vào hậu viện, còn động tay động chân ngay giữa chốn đông người.”
Cả người nàng ta tức giận đến phát run, hung hăng trừng Phong Khấu.
“Ngài cũng biết đệ đệ nhà thần đã có hôn ước với nhị hoàng nữ điện hạ, ít ngày nữa sẽ đến đại hôn. Hành vi của Phong Khấu này quá táo tợn, thật sự là cả gan làm loạn không biết phép tắc là gì!”
Hứa Tình nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Khấu, giận đến mức hận không thể xông lên trước đá nàng ta thêm vài cái.